Boss Đại Nhân, Xin Dừng Bước

Chương 139: Bàn bạc



Lâm Thiển Y sờ sờ bụng, hình như cô cũng thấy đói, sáng sớm cũng chưa ăn sáng.

Cô đứng dậy duỗi thắt lưng, sau đó bày ra khuôn mặt tươi cười nhìn về phía Hạ Minh Duệ, chạy ra ngoài như một làn khói, chỉ còn lại giọng nói vui vẻ vang vọng ở bên ngoài phòng bệnh.

"Anh chờ một chút, em sẽ trở về nhanh thôi!"

Người phụ nữ chết tiệt, may là anh tỉnh lại, nếu không không biết sẽ thế nào nữa. Cô cư nhiên cứ như vậy không để ý tới anh một mình ngủ thiếp đi.

Khi Hạ Minh Duệ tỉnh lại, bình nước biển của anh chỉ còn dư lại một chút, thật may là anh vừa lúc tỉnh lại, nếu không sẽ lớn chuyện rồi.

Mặc dù vậy anh cũng không đánh thức Lâm Thiển Y đang say ngủ, mà tự mình cố hết sức rút kim tiêm ra. May mắn là vết thương anh không nặng, chỉ là một chút vết thương vụn vặt, nếu không anh mới vừa cử động liền sẽ kéo đau vết thương.

Đúng như lời Lâm Thiển Y nói, cô rất mau đã trở về. Xét thấy vết thương trên người của Hạ Minh Duệ không thể tuỳ tiện cử động, chỉ có thể nằm lỳ trên giường, cho nên Lâm Thiển Y không có mua cháo mà là mua một ít bánh mềm, còn có một đống nước trái cây.

Hai người nguyên ngày này cũng không có đến công ty.

Ngày hôm sau, Hạ Minh Duệ đã có thể xuống giường đi lại.

Lúc mới bắt đầu, Lâm Thiển Y yêu cầu anh phải nằm yên trên giường để tránh động vào vết thương, nhưng Hạ Minh Duệ trời sanh là một người không thể nằm yên bất động một chỗ.

Theo như lời Hạ Minh Duệ nói, anh là một người đàn ông, không có yếu ớt như vậy, hơn nữa chỉ có đi lại nhiều hơn thì vết thương mới mau lành.

Lâm Thiển Y trực tiếp không để ý tới anh. Dưới yêu cầu của Hạ Minh Duệ, mấy ngày nay anh nằm viện Lâm Thiển Y cũng phải ở trong đây chăm sóc.

--- ------ --------

Tập đoàn Hạ thị. Hai ngày nay Hạ Trí Vũ bận đến sứt đầu bể trán, một chút tung tích của Mộng Ảo Thuỷ Tinh cũng không có, đến bây giờ vẫn chưa tra ra được đầu mối của bọn trộm.

Thật là một đám phế vật, cho dù là tay chân của anh hay là cảnh sát, cũng không ai tìm được Mộng Ảo Thuỷ Tinh.

Hạ Trí Vũ tức giận, ném tách cà phê trong tay "choang" một tiếng.

Tổn thất này không chỉ là về sổ sách mà còn liên quan tới danh dự của tập đoàn Hạ thị, anh càng ngày càng cảm thấy khủng hoảng.

Hạ Tử Ngang đối với chuyện này rất để tâm. Dù sao tập đoàn Hạ thị tồn tại nhiều năm như vậy vẫn kinh doanh rất tốt, danh tiếng cũng không tệ, đột nhiên xuất hiện chuyện này ai cũng khó chấp nhận, hơn nữa sắc mặt Hạ Tử Ngang mấy ngày nay cũng không tốt.

Nếu như chỉ là vậy Hạ Trí Vũ anh cũng không đến nỗi như vậy, mấy năm trước tập đoàn Hạ thị còn có thể một nhà độc tài, nhưng mấy năm gần đây rất nhiều công ty mới được thành lập ở thành phố A, từ một công ty nhỏ phát triển thành một công ty có khả năng đối chọi với tập đoàn Hạ thị.

Nói là đối chọi thì cũng hơi quá, dù sao tập đoàn Hạ thị đã ăn sâu bén rễ ở thành phố A, đã có ảnh hưởng rất sâu sắc, nhưng gần đây không biết từ đâu xuất hiện một công ty gọi là Tịch thị. Nghe nói Tổng công ty ở Hàn Quốc, công ty này từ 3 năm trước bắt đầu tới thành phố A phát triển; lại còn có một công ty gọi là Minh Thiên Đích, hai năm trước bắt đầu xuất hiện, nghe nói là công ty niêm yết trên thị trường Mỹ.

Khoảng thời gian trước Hạ Trí Vũ có mấy hạng mục đều bị 2 công ty này cướp mất, tổn thất hơn mấy triệu.

"Vũ, thế nào rồi? Vẫn chưa tìm được manh mối gì ư?"

Hạ Trí Vũ đang buồn phiền trong phòng làm việc, Ôn Uyển Thiến xách theo một hộp đựng thức ăn đẩy cửa vào.

Hạ Trí Vũ vuốt vuốt mi tâm, anh khí trên mặt lại trở nên bén nhọn.

"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"

"Mẹ tới thăm con một chút. Mấy ngày nay xảy ra chuyện lớn như vậy, con cũng đừng để trong lòng!"

Ổn Uyển Thiến ngồi đối diện với Hạ Trí Vũ, đem thức ăn trong hộp bày lên bàn, ánh mắt nhìn con trai dịu dàng mà từ ái.

Hạ Trí Vũ trầm mặc nhìn mẹ mình bày đồ ăn đặt trên bàn, càng thêm nhức đầu.

"Mẹ, con không muốn ăn!"

"Không muốn cũng phải ăn. Thật coi mình làm bằng sắt ư?"

Ôn Uyển Thiến liếc con trai mình một cái, ánh mắt ân cần mang theo chút trách cứ.

Hạ Trí vũ vốn đang đứng, lúc này cũng ngồi xuống, liếc mắt nhìn mẹ mình, thử dò xét hỏi.

"Mẹ, ba ông ấy mấy ngày nay có nói gì không?"

"Ông ấy ư, mặc dù không nói gì, nhưng mẹ biết ông ấy nhất định có cái nhìn riêng đối với chuyện này. Dù sao đây cũng không phải chuyện nhỏ. Còn con nữa, sao lại có thể bất cẩn như vậy? Trước không nói chuyện này đối với nhà họ Hạ chúng ta có ảnh hưởng bao nhiêu, dù sao ngày đó có nhiều người có địa vị như vậy ở đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy."

"Con cũng không biết sao lại xảy ra chuyện như vậy, rõ ràng trước khi tiến hành đấu giá con cũng đã bố trí xong xuôi hết rồi, không bỏ qua bất cứ điểm nào khả nghi. Mẹ, mẹ biết con vốn là người yêu cầu phải hoàn mỹ, không thể nào xảy ra sơ xuất."

"Chuyện này vốn dĩ kỳ lạ. Hiện nay chỉ có thể tìm biện pháp tìm lại viên Mộng Ảo Thuỷ Tinh kia thôi, nếu không tập đoàn Hạ thị tổn thất lớn rồi, phải bồi thường người ta bao nhiêu. Thật may tập đoàn Hạ thị chúng ta gia nghiệp lớn, nếu là một công ty nhỏ rất có thể vì chuyện này mà phá sản rồi."

Ôn Uyển Thiến đem thức ăn toàn bộ dọn lên bàn, trìu mến nhìn con trai.

"Ăn trước chút gì đi!"

"Mẹ, con thực không đói bụng!"

"Không muốn ăn cũng phải ăn chút gì, nếu không con làm thế nào chống đỡ một tập đoàn lớn như vậy?"

Hạ Trí Vũ bất đắc dĩ ăn một miếng, lại nghe Ôn Uyển Thiến tiếp tục nói.

"Vũ, con cảm thấy chuyện này có quan hệ gì với Hạ Minh Duệ không? Trong lòng mẹ sao cứ thấy bất an như vậy chứ?”

"Không thể nào."

Hạ Trí Vũ đang ăn thì ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc. Anh ưu nhã cầm khăn giấy lau miệng một cái.

"Con thấy nó vẫn như trước kia, bộ dáng cà lơ phất phơ, hình như không thay đổi gì."

"Nhưng con không cảm thấy kể từ sau khi Hạ Minh Duệ quay về tập đoàn Hạ thị liền không ngừng có chuyện sao? Con nói 2 công ty đang đối nghịch với chúng ta có thể có liên quan tới Hạ Minh Duệ không?"

Ổn Uyển Thiến nhìn con trai mình, gương mặt nghiêm túc. Bà tổng cảm thấy chuyện phát sinh gần đây quá mức kỳ hoặc, khiến cho lòng bà bất an.

"Cái này không thể nào. Mẹ cảm thấy trong 3 năm nó có thể làm ra trò trống gì? Hơn nữa khi nó quay về lúc nào cũng kè kè bên thư ký của nó không phải sao? Người phụ nữ kia con cũng đã điều tra qua, cha mẹ mất sớm, bối cảnh không có gì đặc biệt. Còn có trước kia con nghe nói nó muốn cùng một người phụ nữ quốc tịch Mỹ kết hôn, cũng không biết xảy ra chuyện gì cuối cùng lại huỷ hôn."

Hạ Trí Vũ cúi đầu ưu nhã ăn vài miếng, cứng cỏi mà nói, dường như đối với tất cả chuyện liên quan tới Hạ Minh Duệ anh đều nắm rõ.

"Dù sao tên nhóc này không an phận, nên phái người theo sát nó. Lỡ như có chuyện gì xảy ra cũng không hối hận."

Ôn Uyển Thiến cáu kỉnh cảnh cáo.

"Được rồi, con đã biết. Mẹ yên tâm, mọi cử động của nó con đều nắm trong tay, nghe nói nó đang nằm viện? Con đi thăm nó một chút!"

Vừa nói Hạ Trí Vũ liền đứng dậy muốn rời đi, lại bị Ôn Uyển Thiến kéo lại.

"Còn có chuyện gì?"

Hạ Trí vũ bất đắc dĩ nhìn mẹ mình.

"Lần này mẹ tới còn có chuyện muốn bàn bạc cùng con."

Vẻ mặt Ôn Uyển Thiến rất nghiêm túc, Hạ Trí Vũ có chút kinh ngạc. Có điều anh vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống. Trước mặt người ngoài anh viễn vĩnh là người thừa kế tập đoàn Hạ thị gặp chuyện không sợ, cũng chỉ có ở trước mặt mẹ anh mới có thể có vẻ mặt ôn hoà như vậy.

“Hử? Chuyện gì?”

Ôn Uyển Thiến nhìn con trai mình một cái, sẵng giọng.
— QUẢNG CÁO —