Boss Dương Thầm Thương

Chương 27: Bức hình năm xưa



Chạy nhanh đến phòng, Tưởng Ly chồm lấy điện thoại mở hình ảnh, vì hồi nhỏ cô được chơi điện thoại sớm nên thường thích thú chụp những thứ xung quanh cả tấm hình đó chắc chắn còn trong máy

" Đây rồi! "

Là hình đó, Hạ Tưởng Ly mở máy tính đối chiếu qua ảnh, quả nhiên là giống nhau. Tưởng Ly ngồi thẫn thờ nghĩ lại những lời nói, những hành động của bà rồi lại phân tích hoàn cảnh lúc đó

" Là mẹ sao? "

Sự sắc bén của nghề nghiệp giúp cô phân tích rất nhanh, nhưng chuyện này cô không dám chắc nếu là sự thật thì rất đau lòng

" Hạ Tưởng Ly " ngoài cửa phát ra âm thanh của Dương Thần, cô lục đục ra mở cửa với gương mặt thẫn thờ nhìn Dương Thần, rồi dơ tấm ảnh trong điện thoại ngang mặt mình

" Anh nhìn em có giống người phụ nữ trong ảnh này không? "

Dương Thần nhìn rõ người trong ảnh, ngoại trừ mắt thì tất cả đường nét trong khuôn mặt giống đến 90%

" Ừm! "

Câu nói của Dương Thần khiến Tưởng Ly sụp đổ, trái tim cô co thắt lại nhưng lại không dám khóc vì bản năng sao, cô luôn không để bản thân sụp đổ trước mặt người khác trong trường hợp này vì thói quen nên lại mỉm cười. Đúng vậy! thay vì những giọt nước mặt thì cô lại mỉm cười cho trái tim đang rỉ máu kia

" Nếu giải quyết xong công việc rồi, chúng ta về luôn nha "

" Ừm " nhìn được sự kìm nét trong nét mặt của cô, anh cũng không ý định từ chối.

" Sáng mai đi "

Tưởng Ly gật đầu đóng cửa, khi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cô mới từ từ rồi phịch xuống đất khóc, nước mắt đã lăn dài tràn trề bên má. Đến trời khi đổ đã màu đen, tiếng khóc hết thay cho cho những tiếng sụt sịt. Căn phòng tối mù mịt được những ánh đèn của thành phố bên ngoài chiếu vào, một cô gái ngồi co ro dưới nền nhà với gương mặt thẫn thờ không cảm xúc.

Tất cả mọi đau buồn của thành phố đổ dồn vào Tưởng Ly, tiếp theo cô sẽ làm gì, giả vờ như không biết tiếp tục cuộc sống thường ngày hay...

" Mình phải làm gì tiếp đây? "

Đây là câu nói duy nhất sau 7 tiếng khóc triền miên.

****

" Hạ Tưởng Ly "

" Hạ Tưởng Ly "

Tiếng gõ cửa cùng tiếng gọi của Dương Thần vang ngoài cửa, Tường Ly có thể nghe thấy nhưng bản thân lại không gượng lên nổi để đáp lại

" Hạ Tưởng Ly " tiếng gọi ngoài cửa tiếp tục vang lên mang theo sự kiên nhẫn.

Dương Thân bên ngoài sau vài lần gọi không ai lên tiếng, anh lấy điện thoại gọi cho ai đó, một lát sau 2,3 người nhân viên lác đác chạy lên

" Dương Tổng " họ cúi người chào rồi cầm chìa khoá ra mở cửa.

Khi cánh cửa được mở ra, một thân hình mảnh mai hiện ra trước mắt, Tưởng Ly nằm dài trên sàn nhà đầy lạnh giá, anh hoảng hốt chạy đến ôm cô rồi thốt ra một câu tiếng anh với khi giọng lớn ra lệnh cho những người đằng sau

" GỌI BÁC SĨ! "

Khi Tưởng Ly được đặt lên gường, Dương Thần lấy những chiếc chăn quấn xung quanh cô

Rất nhanh bác sĩ đã đến, sau 1 thời gian khám, bác sĩ quay ra nói với Dương Thần

" Là cảm lạnh, uống thuốc dinh dưỡng đều đặn là sẽ sớm khỏi! "

Anh không nói gì chỉ gật đầu nhìn người con gái nằm trên gường mà trầm tư. Những người khác khi xong nhiệm vụ cũng rời đi chỉ còn anh và cô trong căn phòng lạnh lẽo ở Chicago.

Do tác dụng của thuốc, Tưởng Ly đã ngủ liệt đến trưa ngày hôm sau, khi cô mở mắt vẫn là căn phòng cô khóc tối qua nhưng bản thân lại nằm trên gường, cô chỉ nhớ ngoại trừ tiếng gọi cho Dương Thần thì khúc sau không nhớ gì nữa.

Lúc này, cánh cửa phòng được mở, Dương Thần bê một khay thức ăn đến

" ăn cơm! " giọng nói này nhẹ nhàng hơn 1 chút xíu so với thường ngày.

Tưởng Ly cũng từ tốn nhận khay cơm để lên bàn, khi miếng cơm sắp được đưa lên miệng thì cô khựng lại nhìn lên Dương Thần đang nhìn chằm chằm cô

" Anh muốn ăn của em sao? "

Không biết bản thân đã nói sai ở đâu nhưng vẻ mặt anh chốc hoá biến nguy hiểm

" Cũng được, đợi em khoẻ rồi tôi ăn "

Hạ Tưởng Ly:???

Cô mặc kệ Dương Thần lấy cơm ăn như hổ đói, nói cũng phải vì suốt từ lúc xuống máy bay cô chưa ăn gì.

Khi ăn xong, Dương Thần vẫn đứng đó nhận lấy khay cơm kia rồi mang ra ngoài cửa. Lúc sau anh quay lại, Tưởng Ly nhìn anh rồi ngập ngừng, xong muốn gọi rồi lại thôi

" Nói! "

" À Hả?" Cô thắc mắc anh chưa nhìn cô đến 1 cái mà biết cô muốn gì sao

" chúng ta về được không? "

Câu hỏi vừa được đưa ra đã được Dương Thần dội ngay gáo nước lạnh: " Không "

" Nhưng em có việc..."

" Khỏi bệnh rồi đi "

" Em khỏi rồi " Tưởng Ly nói xong xuống gường nhảy nhảy vào phát để chứng minh bản thân mình rất khoẻ, nhưng nhìn ánh mắt sắp giết người của anh cô lại lần mò ngồi ngoan ngoãn trên gường.

" nghỉ ngơi đi! " Dương Thần nói câu ra cửa. Đợi tiếng chân đi khuất, cô mới cần cái dép phi ra cửa miệng mắng chửi: "không về thì không về, đồ khó ưa! "