Boss Game Kinh Dị Luôn "Chơi" Tôi

Chương 23



Edit: Coco

Đột nhiên Ân Thất đặt câu hỏi khiến thiếu niên dừng trong mấy giây, hiển nhiên thiếu niên chưa từng nghĩ đến những vấn đề này.

Thấy thật lâu thiếu niên cũng chưa có câu trả lời, không biết trong lòng Ân Thất nghĩ tới điều gì, trong mắt ông tướng này lóe lên một tia vui đùa, đột nhiên cậu cầm lấy tay thiếu niên.

"Làm sao vậy, em còn có ý kiến gì sao?" Bộ dạng kiểu anh hoàn toàn suy nghĩ cho em thôi.

(*Cin phép đổi xưng hô vì bây giờ Ân Thất muốn đùa Hàm Số chơi chơi)

"Buổi chiều ngày mai em sẽ đi cùng với" Thiếu niên trả lời.

Ân Thất sửng sốt, cậu không nghĩ tới việc thiếu niên thực sự sẽ suy xét, thật sự cậu cho rằng thiếu niên chỉ diễn kịch cùng cậu thôi!

"Được đó......" Ân Thất nở một nụ cười.

Sau khi hai người sau khi đã đạt được suy nghĩ chung, Ân Thất dậy chuẩn bị xong hết từ sáng sớm, lôi thiếu niên đi đến cửa hàng váy cưới xem lễ phục.

"Em có thích một bộ màu trắng không?" Ân Thất cầm lấy một bộ lễ phục so so với người của thiếu niên.

"Thích." Thiếu niên trả lời rất dứt khoát, sau đó lại nhỏ giọng nói một câu, "Anh chọn, em đều thích!"

Lời nói này khiến Ân Thất đang diễn kịch cùng thiếu niên cũng phải dừng lại một chút.

"Anh có thể mặc cái này cho em xem thử chứ ạ?"

Thiếu niên cầm lấy một bộ lễ phục bên cạnh kiểu dáng cũng gần giống vậy đưa cho Ân Thất.

Nhìn bộ dạng hơi ngượng ngùng của thiếu niên, Ân Thất liền cầm lấy bộ lễ phục vào phòng thay đồ đổi quần áo ra.

Ngay khi Ân Thất vừa vào trong phòng thay quần áo, cùng lúc thiếu niên lấy di động từ trong túi áo ra.

Nó hiển thị rằng có một số tin nhắn đã nhận nhưng chưa đọc.

Hồi trước thời điểm mà thiếu niên nhìn thấy tin nhắn còn có một chút kiên nhẫn, nhưng thời điểm này có một tia chán ghét lướt qua mắt hắn.

"Anh đã trở về tìm em đây, hôm nay em có thể gặp anh!"

"Chờ một thời gian nữa anh sẽ giải trừ hôn ước với hắn ta......"

"Tiểu Số, em ở đâu?"

Mấy cái tin nhắn liên tục oanh tạc, dường như đối phương thấy rất lâu mà Hàm Số chưa trả lời nên đã gọi một cuộc gọi thường đến đây.

"Tiểu Số à, sao mãi em mới nhận điện thoại vậy?" Điện thoại truyền đến âm thanh của đầu bên kia.

"Anh sẽ giải trừ hôn ước cùng hắn ta sao?" Thiếu niên không trực tiếp trả lời tin nhắn của đối phương, mà trực tiếp hỏi vấn đề mà mình muốn biết.

Không biết vì sao mà trong lòng hắn lúc này duy nghĩ đến một ý tưởng cực kì kh.ủng bố.

Vào ba ngày trước, thời điểm mà thiếu niên tiếp cận Ân Thất, trong lòng hắn cực kì đen tối, hắn muốn tính kế Ân Thất, để làm thế nào khiến Ân Thất giải trừ hôn ước cùng với người nào đó, như vậy hắn có thể qua lại một cách danh chính ngôn thuận với người đó.

Không cần biết là nó tệ như thế nào, nếu mà không thể giải quyết được vấn đề, vậy thì đem Ân Thất đi......

Nhưng là hiện tại, ý nghĩ của thiếu niên đã phát sinh biến hóa khác hoàn toàn, mục đích của cậu ta cũng không có khác gì vẫn là để Ân Thất giải trừ hôn ước cùng với người nào đó, nhưng cuối cung thì hắn ta muốn kết hôn cùng với Ân Thất.

"Anh đã nhắn tin cho hắn ta rồi." Đầu bên kia trả lời, "Khi mà hắn ta thấy được, hắn ta sẽ đồng ý thôi!"

Người bên đầu kia có vẻ cực kỳ tự tin, Ân Thất với hắn còn chưa từng gặp mặt nhau, chỉ là hôn ước do nhưng vị trưởng bối đó định ra mà thôi.

"Được em chờ tin tức tốt của anh......" Thiếu niên đã nói hết lời cần nói, lập tức cúp điện thoai.

Trong vòng một cuộc điện thoại, Ân Thất trở lại từ phòng thay đồ.

"Được không?" Âm thanh đột nhiên phát ra từ phía trên.

Thiếu niên ngẩng đầu, trong nháy mắt hắn ngẩn ngơ cả người.

Ân Thất người nguyên bản đã có diện mạo nhu hòa, khi mặc bộ tây trang màu trắng này vào lại càng thêm đẹp.

Chỉ cần một cái liếc mắt như vậy, thiếu niên đã trầm luân.

"Không được à?" Không thấy thiếu niên trả lời lại, Ân Thất còn tưởng rằng quần áo có vấn đề gì.

Cậu xoay người lại chuẩn bị đi vào phòng thay quần áo đổi lại đồ một lần nữa, nhưng chỉ vừa mới xoay người đã bị thiếu niên kéo lại

"Không......" Thiếu niên nhìn thẳng vào Ân Thất, "Nhìn......Cũng khá đẹp đấy!"

Sau khi Ân Thất xem lễ phục cùng thiếu niên, liền trở về nhà luôn.

Vừa mới trở lại căn phòng cho thuê, Ân Thất lập tức thấy một người hình như đang đứng trước cửa nhà của cậu.

Còn chưa biết người đang đứng đó là ai, trong đêm tối, cậu chỉ cảm giác được là nơi đó dường như có một người đang đứng, vào lúc mà Ân Thất chuẩn bị đi tiến lên phía trước, phát hiện thiếu niên kéo tay mình lại.

"Làm sao vậy......" Còn chưa nói hết lời, Ân Thất đã bị thiếu niên giữ chặt, sau đó ấn vào bờ tường, ngay sau đó có một đôi môi mềm mại hôn lên môi của cậu.

(*Ủa hai 0 yêu nhau nè, thế rồi hai người làm thế nào? Thay phiên hả?)

Ân Thất: "......"

Trong nháy mắt, đầu óc cậu trống rỗng.

Vào thời điểm mà Ân Thất còn chưa phản ứng lại, thiếu niên đã bị một người kéo ra, sau đó một người đàn ông có vẻ đang tức muốn hộc máu đến nơi xuất hiện trước mặt hai người.

"Các người!" Người đàn ông có vẻ cực kì tức giận, dường như không thể tin được, tay run run chỉ vào thiếu niên "Các người vậy mà dám lừa dối tôi ở bên nhau!"

Người đàn ông vừa nói xong, dựa vào lượng tin tức này, Ân Thất liền biết rõ thân phận của người đàn ông trước mắt.

"Tiểu Số, em làm anh quá thất vọng rồi."

Người đan ông vừa nói còn vừa nhìn về phía thiếu niên với vẻ mặt đau lòng muốn chết, rồi sau đó khi nhìn về phía Ân Thất, giộng nói của hắn ta trở nên không tốt trong nháy mắt.

"Còn cậu làm vậy là có ý gì? Trả thù sao?"

Ân Thất:???

Nhìn thấy người đàn ông định đi về phía Ân Thất, thiếu niên lập tức chắn phía trước Ân Thất.

"Tôi và anh đã kết thúc từ lâu rồi!"

Người đàn ông không để ý đến thiếu niên, hắn nhìn chằm chằm thẳng tắp vào Ân Thất, "Cậu đang trả thù tôi vì tôi giải trừ hôn ước với cậu sao?"

Ân Thất diễn kịch dựa theo kịch bản, với tình huống hiện tại, hẳn là cậu phải diễn bộ dạng cái gì cũng không biết nhở.

"Các người đang nói cái gì vậy?" Ân Thất nhìn với vẻ mặt nghi ngờ, "Giải trừ hôn ước cái gì?"

"Sao chúng ta không trở về thôi?" Thiếu niên vội vàng tranh nói trước, cậu bé sợ rằng sau khi Ân Thất đã biết chân tướng sẽ không bao giờ ở bên cạnh cậu bé nữa.

Ân Thất bị thiếu niên vừa lôi vừa đẩy đi.

"Này chờ một chút!" Người đàn ông thấy thiếu niên muốn lôi kéo Ân Thất đi thôi, vội vàng kéo lấy Ân Thất với vẻ mặt ngu ngu.

"Các người thế này là có ý gì!"

"Chúng ta mau trở về thôi!"

Âm thanh của thiếu niên và người đàn ông chồng chéo lên nhau khiến cho đầu Ân Thất như muốn nổ mạnh luôn vậy.

"Tôi cảm thấy rằng tôi có quyền được biết sự thật." Ân Thất ngừng lại, nhìn hai người đang lôi kéo cậu về hai hướng.

Cuối cùng Ân Thất mời cả hai vị "chiến thần" này vào trong nhà.

Ân Thất ngồi ở giữa, hai người còn lại ngồi hai bên, sau đó cậu nhìn cả hai người một cái.

"Anh là ai?"

Ân Thất nhìn về phía người đàn ông, mong rằng đối phương có thể cho cậu một lời giải thích chính đáng.

"Vị hôn phu của cậu," Người đàn ông nhìn Ân Thất sau đó lại nhìn về phía thiếu niên, "Tiểu Số, rốt cuộc chuyện này là như thế nào vậy em?"

Như người đàn ông đã đặt câu hỏi, Ân Thất cũng nhìn về phía thiếu niên chờ đợi một câu trả lời từ cậu.

"Tôi......" Đầu tiên thiếu niên nhìn về phía người đàn ông, rồi sau đó lại nhìn Ân Thất, thật sự không biết phải trả lời như thế nào: "Em là bạn trai cũ của anh ta!"

Ân Thất: "......"

"Cho nên tất cả những gì cậu đã nói lúc trước đều là giả?" Ân Thất nhìn về phía thiếu niên.

"Hai người các người cùng nhau lừa gạt tôi?"

Ân Thất nhìn thiếu niên, chờ đợi câu trả lời từ thiếu niên, cuối cùng thiếu niên vẫn cúi đầu, không dám đối diện với Ân Thất.

"Mời cả hai người ra ngoài!"

Ân Thất giả bộ tức giận nói với hai người bên cạnh.

"Nếu đã nói rõ, vậy thì chúng tôi không quấy rầy nữa." Người đàn ông vừa nói vừa lôi kéo thiếu niên đi về hướng cửa.

"Không, tôi không muốn đi!" Thiếu niên kéo khung cửa, không muốn rời đi, sau đó nhìn Ân Thất, "Đừng đuổi em đi mà được không anh......"

"Tiểu Số!" Người đàn ông thực sự không thể tưởng tượng được.

Cuối cùng đáp lại thiếu niên chính là âm thanh Ân Thất đóng cửa lại.

Vào thời điểm mà Ân Thất cho rằng chuyện này liền kết thúc ở đây như vậy rồi, thiếu niên liên tục xuất hiện ở ngoài cửa mấy ngày liền, đúng giờ đấy chặn Ân Thất lại.

"Em không phải có ý như vậy đâu......"

"Anh nghe em giải thích!"

Phía sau cậu là âm thanh của thiếu niên theo đuôi mãi không bỏ.

Sau khị bị dây dưa liên tục vài ngày liên tiếp, Ân Thất bị phiền không có biện pháp gì.

"Anh ta đâu rồi?" Ân Thất dừng lại câu đầu tiên liền hỏi chuyện của người đàn ông kia.

"Em đã chia tay với anh ta rồi......" Thiếu niên vội vàng giải thích.

"Không tiếc nuối sao?" Ân Thất nhìn thiếu niên.

Hốc mắt thiếu niên đỏ hồng, "Em thích anh......"

"Tôi muốn về nhà nghỉ ngơi!"

Ân Thất không muốn thảo luận về đề tài này, cậu lướt qua thiếu niên, đi về phía phòng trọ.

Sau khi Ân Thất trở về nhà, liên tục nhận được cuộc gọi từ thiếu niên.

Ân Thất tắt máy không nhận, trong lòng cậu tính toán, thêm một chút lửa nữa, rất dể dàng để thiếu niên giết cậu.

Ân Thất nhìn hai chiếc vé máy bay đi Northland trong tay, một tấm vé bên trên viết tên của cậu, còn một tấm khác tất nhiên là của thiếu niên.

Thời điểm mua lễ phục, Ân Thất đã có cái suy nghĩ này vì thế mà cậu đã đặt vé máy bay từ sớm.

Đang lúc Ân Thất nhìn vé máy bay ngơ người, chuông cửa vang lên.

Ân Thất để vé máy bay vào trong túi áo, đi ra ngoài cửa mở ra, theo cánh cửa mở ra, hình ảnh thiếu niên xuất hiện trước mắt cậu.

"Em có thể nói chuyện với anh được không?"

Thiếu niên nhìn có vẻ cực kì ngoan ngoãn, không hề giống hắn ngày xưa chút nào, vừa nhìn thấy Ân Thất đã lập tức cầm lấy tay Ân Thất không buông.

Ân Thất không chú ý tới bộ dạng không binh thường này, đúng lúc cậu cũng có chuyện muốn nói với thiếu niên luôn.

"Vào đi!" Cậu nghiêng người để thiếu niên vào nhà.

Sau khi rót một ly trà cho thiếu niên, Ân Thất nhìn người ngồi cách đó không xa trước mặt.

"Cậu có chuyện gì?"

"Anh định đi Northland sao ạ?" Thiếu niên nhìn Ân Thất, trong mắt tràn đầy lo lắng.

"Sao cậu biết được?" Ân Thất trực tiếp đặt câu hỏi.

Cậu nhớ rõ rằng cậu chưa từng nói với người khác, Ân Thất cũng không biết thiếu niên biết thông tin này từ đâu.

"Anh có thể không đi không ạ?"

Ân Thất nhìn thiếu niên, sau đó lắc lắc đầu.

"Nó...... Là......" Ánh sáng trong mắt thiếu niên đột nhiên biến mất, theo hành động cúi đầu của hắn, dần trở nên tối tắm "Nhất định phải đi sao?"

Vé đã đặt rồi, không đi thì lãng phí mất.

"Ngày mai tôi sẽ đi!" Ân Thất xoay người đáp lại.

Không biết rằng câu nói nào là đã nhắc nhở cho thiếu niên, sau đó thiếu niên nhìn về phía Ân Thất, bộ dạng cực kỳ ngoan ngoãn như cũ.

"Trước khi đi có thể uống vài chén với em chứ?" Không biết thiếu niên mang theo rượu đến từ khi nào, "Coi như là để tiễn anh đi."

Ân Thất không phản đối, lấy ra hai cái cái ly cùng thiếu niên uống rượu.

Chẳng qua là vừa uống cậu liên cảm giác được dạ dày đột nhiên như bị lửa nóng thiếu vậy, nó càng càng càng trở nên nóng rực.

Còn chưa qua bao lâu, càm giác này càng ngày càng thêm rõ ràng.

Vào thời điểm mà con đau không thể chịu đựng được nữa ập đến, Ân Thất dường như là đã đoán trước được cái gì đó đã đến, thiếu niên hẳn là đã hạ độc cậu.

Cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, Ân Thất nôn ra một chút máu đỏ, sau đó máu rơi xuống quần áo của cậu.

Cậu dường như đã mất hết sức lực, ngồi không nổi nữa mà ngã xuống, trước khi bị ngã xuống đất đã bị thiếu niên ôm lấy.

"Như vậy, anh sẽ không bỏ em đi nữa!" Thiếu niên nhìn Ân Thất, trong mắt hắn tràn đầy vẻ bệnh ho.ạn.

Môi Ân Thất giật giật, giống như không còn sức sống nữa, giọng nói rất rất nhỏ, thiếu niên ghé lỗ tai đến bên miệng của Ân Thất.

Sau đó, thiếu niên giống như bị đông cứng lại.

"Cùng em...... Cùng nhau......"

"Đi......"

Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, Ân Thất đã nhắm hai mắt lại.

Thiếu niên giống như đã nghe được một việc khó có khả năng xảy ra, hắn nhìn về phía người trong lồng ng.ực, sau đó khi hắn lơ đãng nhìn thấy một góc vé máy bay bên trong túi áo của Ân Thất, hắn run run động tay, lấy đồ vật bên trong ra ngoài.

Đó là hai tấm vé máy bay đi Northland.

Bên trên một tấm viết tên của thanh niên, một tấm khác lộ ra mộ góc nho nhỏ, hắn nhẹ nhàng lấy nó ra, bất ngờ bên trên nó lại viết tên của chính hắn.

Ngay sau đó là tiếng vang nhẹ của vé máy bay rơi xuống đất.

【 chúc mừng người chơi, đêm đầu tiên của thử thách thành công! 】