"Thầy ơi, thầy đang nhìn cái gì thế ạ?" Âm thanh của thiếu niên đột nhiên vang lên từ phía sau khiến cho Ân Thất hoảng sợ.
Cậu xoay người nhìn thiếu niên đứng ở phía sau của cậu, trong tay cầm một cái bình nhỏ tinh xảo, nhìn kỹ thì cái bình có dáng vẻ kiểu Trung Quốc bên trong còn có một ít hoa hồng.
Sau khi thiếu niên nhìn thấy đồ vật mà Ân Thất cầm trong tay, đầu tiên cậu bé lặng im vài giây, sau đó nở một nụ cười, "Thầy ơi, cái này thầy phát hiện ở chỗ nào vậy?"
Bỗng nhiên Ân Thất cảm thấy cái chai nước hoa trong tay nặng bất thường, cầm cũng không được, mà thả cũng không xong.
"Thầy ơi, thầy có thích hoa hồng không?" Thiếu niên tiến gần tới chỗ cậu.
"Là em sao?" Ân Thất hỏi trực tiếp, cậu biết nhất định thiếu niên biết đồ vật trong lời nói của cậu là cái gì.
"Là em!" Thiếu niên cũng không giấu diếm gì.
"Thầy ơi, thầy còn chưa trả lời em đâu, thầy thích hoa hồng sao?"
Thiếu niên mỉm cười nhìn Ân Thất.
Ân Thất không biết nên trả lời thiếu niên như thế nào, cậu nghĩ đến một phương pháp cực kỳ tốt, "Em thích hoa hồng không?"
"Em thích anh!" Thiếu niên đáp lại bằng một câu trả lời.
"Em chờ đợi thầy đã lâu rồi......" Thiếu niên nhìn Ân Thất ngây ngô, rồi không biết nghĩ tới điều gì, trong mắt hiện lên một tia điên cuồng.
"Lần cuối là do em không cẩn thận, em không phải cố ý đâu......" Thiếu niên ôm lấy eo của Ân Thất, không biết là bắt đầu từ khi nào, thế mà thiếu niên đã cao hơn Ân Thất một chút rồi.
"Lần cuối?" Ân Thất cũng không rõ ràng ý trong lời nói của thiếu niên cho lắm.
"Đều là tại em đã dùng sai thuốc!" Lời nói của thiếu niên tràn đầy áy sự áy náy.
Nhưng mà thiếu niên nói nhẹ nhàng bâng quơ, khiến cho Ân Thất kinh ngạc* lắm luôn.
(*外焦里嫩: ngoại tiêu lý nộn. Trong nấu ăn nó là bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm, còn trong ngôn ngữ mạng thì nó có nghĩa là gặp một việc ngạc nhiên, kinh ngạc dâng trào cảm xúc.)
"Em nhớ rõ hết luôn?" Ân Thất không thể tin được nhìn người đang ôm mình vào lòng, hiển nhiên cậu còn chưa tin vào những gì mà bản thân vừa được nghe.
"Lần này, em sẽ không buông anh ra đâu." Thiếu niên vừa nói vừa ôm Ân Thất chặt thêm.
【 Mở ra ký ức tuần hoán của Boss......】
Lời nói của hệ thống vẫn còn vang vọng trong đầu Ân Thất, nhưng mà, Ân Thất vẫn cảm thấy rằng có chỗ nào không đúng lắm.
"Thầy ơi, em rất thích bộ dạng này của thầy đó."
Thiếu niên vừa nói vừa vu.ốt ve mặt của Ân Thất.
Thích bộ dạng hiện tại của cậu??!
Lời nói của thiếu niên như một trái bom, trực tiếp khiến cho trong đầu Ân Thất nổ tung.
Bộ dạng hiện tại của cậu, không đúng, thời điểm cậu tiến vào trò chơi quên mất dùng thẻ bài đổi mặt, chỉ là hiện tại còn một việc khác mà Ân Thất không thể đoán đã xảy ra.
"Theo như quy tắc trò chơi, chỉ cần người chơi dùng vẻ ngoài khác nhau đi tiếp xúc với Boss."
"Nếu không, bị Boss nhận ra thì trò chơi lập tức thất bại."
Những quy tắc đó vẫn còn đọng lại trong tâm trí của Ân Thất, chỉ là, hiện tại sự việc mà Ân Thất không nghĩ ra là rõ ràng rằng cậu đã vi phạm quy tắc trò chơi. Vậy mà tại sao cho tới bây giờ vẫn chưa nhận được phán quyết của hệ thống rằng trò chơi thất bại?
Có khi nào hệ thống game bị lag không?
Nhưng mà cũng không có khả năng, theo đạo lý thì thời điểm Ân Thất tiến vào trò chơi, cậu quên mất việc thay đổi gương mặt. Nên vào lúc tiến vào trò chơi, thời điểm Boss đưa hoa cho cậu, cậu phải bị phán quyết rằng trò chơi thất bại mới đúng.
Trong lúc Ân Thất đang nghĩ đến sự việc của hệ thống game, những người chơi khác ở bên phòng quan sát cũng đang suy nghĩ đến vẫn đề giống như Ân Thất.
"Anh nói xem, tại sao trò chơi còn chưa tiến hành phán quyết?" Daphne nhìn gương mặt của Ân Thất đằng sau màn hình, cô bé nghĩ mãi không ra.
"Em không nói, anh cũng quên mất đấy......" Nếu không có người nói ra thì Lưu Anh Tuấn cũng quên mất việc này.
"Chẳng lẽ trò chơi có sai sót?" Lưu Anh Tuấn cũng đã nghĩ đến việc vận hành của trò chơi có vấn đề.
Chu Dịch nhìn máy tính vẫn đang hoạt động, gật gật đầu suy tư, "Theo bình thường thì app sẽ không xảy ra sai sót."
Lời nói của Chu Dịch, khiến cho những người đứng bên cạnh lại càng hao tâm tổn trí.
Người phụ nữ đứng ở bên cạnh vẫn luôn không nói bất kỳ ý kiến nào, không biết bà nghĩ đến cái gì, bà nhìn về phía Lưu Anh Tuấn vừa mới chơi qua một bàn chơi.
"Cậu còn nhớ rõ các cậu thất bại trò chơi ra sao không?"
Ngay khi lời nói của người phụ nữ nói ra, Lưu Anh Tuấn hoàn toàn không hiểu ý của bà, bàn chơi của cậu thất bại như thế nào ư?
"Thế không phải là do con làm đồ ăn nhưng không thể ăn sao." Lưu Anh Tuấn nghĩ lại một chút về nguyên nhân mà cậu thất bại lúc ấy.
"Bởi vì Boss thích đàn ông?" Daphne hình như đã nghĩ ra cái gì rồi, sau đó cô bé chỉ vào Chu Dịch, "Còn anh ấy là nói chuyện với Boss xong bị ngắt....."
"Vậy mọi người có nhớ rõ việc khiến cho nhiệm vụ thất bại mà trò chơi đưa ra là gì không?" Người phụ nữ lại tiếp tục hỏi.
"Không được để Boss phát hiện ra ngụy trang của lần sau?" Lưu Anh Tuấn nói nhưng không chắc chắn lắm.
"Nhưng bàn chơi của mọi người còn chưa được đến lần thứ hai đã lập tức bị hệ thống phán quyết luôn rồi."
"Hơn nữa, hiện tại Triệu Tư cũng không có thay đổi gương mặt." Người phụ nữ nói đến đây, đột nhiên trong đầu mọi người nảy ra một đáp án không được chắc chắn cho lắm.
(Coco: đoạn này người phụ nữ dùng danh xưng trang trọng kiểu ngài, anh nhưng mình thấy không đúng lắm nên đã tự ý sửa lại bỏ đi nhé. Chứ không mình nghĩ nghe nó cũng hơi kỳ ấy.)
Đến đêm thứ ba khi tiến vào bàn chơi Ân Thất không có thay đổi gương mặt, mà trò chơi ngược lại lại không tuyên bố thất bại, như vậy chỉ còn một lý do để trò chơi tiếp tục.
Có lẽ là ngay từ đầu bọn họ đã hiểu sai luật chơi.
"Vậy thì theo như lời của cô, người thực sự quyết định trò chơi có thành công hay không, không phải hệ thống?" Chu Dịch nói tiếp theo suy luận của người phụ nữ.
"Không phải hệ thống? Vậy thì đó là gì?" Daphne nghe đến đây không hiểu mô tê gì.
"Mà là......"
"Mà là bản thân Boss!" Không biết vì sao trong đầu Ân Thất đột nhiên sẽ xuất hiện đáp án này.
"Thầy ơi, thầy đang nghĩ gì vậy?" Thiếu niên nói rồi không biết cậu bé nghĩ đến cái gì, sau đó kéo Ân Thất vào bên trong phòng của cậu ta.
"Thầy ơi, em có chuẩn bị cho thầy một món quà này......" Thiếu niên vừa nói, vừa kéo cái chăn bông rồi lôi cái đẹm ra.
Ân Thất không thể tin được vào những gì cậu đang nhìn thấy, ở dưới giường của thiếu niên đặt một vật hình hộp chữ nhật có màu trong suốt.
Thoạt nhìn có vẻ giống như một cái quan tài vậy.
Ân Thất: "......"
"Thầy ơi, có đẹp không ạ?" Thiếu niên nhìn Ân Thất với vẻ mặt mong chờ.
"Thầy ơi, cái này em chuẩn bị cho thầy đó ạ!" Thiếu niên kéo Ân Thất, cực kỳ hưng phấn, còn định giới thiệu cho cậu biết rằng cỗ quan tài này tất cả quá trình được chế tác thủ công hết.
"Em chuẩn bị cho tôi......" Ân Thất không chắc chắn nhìn về phía thiếu niên, cậu chỉ vào cỗ quan tài kia, vẻ mặt từ chối rõ ràng.
"Thầy ơi, thầy không thích sao ạ?" Trong mắt của thiếu niên có hơi thất vọng, cậu ta cúi đầu xuống.
"Chắc chắn anh đang trách em vì không cẩn thận mà giết anh......"
"Không sao, tôi thích!" Ân Thất nói ra một chữ thích trái lương tâm.
(*Bản raw là hai chữ bởi vì chữ thích của TQ là được nói thành hai chữ vậy nên mình chuyển thành 1 chữ thôi nhé.)
"Vậy thì tốt qua, thầy ơi, để em đưa thây ngủ thử qua một lần!" Thiếu niên kéo Ân Thất đi về hướng cỗ quan tài kia.
Thật sự là đau mắt mà, Ân Thất đi theo thiếu niên như là đang dỗ đứa trẻ con vậy.
Chiếc quan tài trong suốt không biết đã được ấn chốt mở ở chỗ nào, vậy mà nó còn có một cái nắp đậy, trực tiếp che lại quan tài của Ân Thất.
"Thầy ơi, em còn có một niềm vui bất ngờ nữa dành cho thầy." Thiếu niên nói xong không biết lại ấn vào cái nút nào.
Bốn phía có rất nhiều cánh hoa hồng được thả ra, nhin qua cực kỳ lãng mạn.
Ngoại trừ cánh hoa hồng ra thì trong quan tài còn tràn ngập một mùi hương hoa nhàn nhạt.
"Thầy ơi, thầy có thích không ạ?" Thiếu niên cười ngượng ngùng.
"Thích......" Ân Thất trả lời.
"Thầy ơi, để em nói cho thầy......" Thiếu niên vô cùng hứng thú thổ lộ tình yêu với người thanh niên, chẳng qua hai người không một ai phát hiện ra, trên cánh tay của Ân Thất, không biết từ khi nào đã nổi lên một vài đốm đỏ nhỏ.
"Thầy ơi, thầy đã sửa giúp em bài thơ rồi sao ạ?" Thiếu niên bắt lấy tay của Ân Thất, trong mắt như là một bầu trời sao sáng.
"Ừ......" Ân Thất trả lời lại.
Chỉ là không biết vì cớ gì mà cậu có cảm giác hô hấp càng ngày càng trở nên khó khăn, giống như là bị bệnh phổi vậy.
Cậu cũng không thể đáp lời được nữa, hơi thở cũng dần trở nên ngắn ngủi......
Ân Thất có cảm giác hơi buồn ngủ, rất muốn ngủ, rồi dần dần thiếu niên bên cạnh nói gì đó cậu cũng không thể nghe được rõ ràng nữa.
"Thầy ơi thầy đã thêm vào hai câu thơ nữa sao ạ?" Thiếu niên vẫn còn đang chìm đắm vào trong ảo tưởng như cũ.