Boss Game Kinh Dị Luôn "Chơi" Tôi

Chương 38



Edit: Coco - [email protected]@d @CocoLuvPudding

Ân Thất vừa mới kết thúc công việc ở đoàn làm phim, cậu đang chuẩn bị thi dọn đồ vật chuẩn bị trở về, vừa mới thay trang phục diễn được một nửa thì nhận được thông báo.

【 người chơi Nữu Hỗ Lộc Triệu Tư, bạn đã được trò chơi《 người mang đồ đỏ 》lựa chọn, một tuần sau trò chơi bắt đầu! 】

Đây chính là thông báo nhắc nhở của app kinh dị sao? Ân Thất một tay treo quần áo, một tay khác click mở quang não, cậu nhìn kỹ càng tỉ mỉ xem cái này là như thế nào.

"Chàng trai trẻ, đã tan làm rồi sao?" Một nam diễn viên đi ngang qua nhìn thấy Ân Thất không biết đang xem cái gì ở quang não, diễn viên nam vẫn khá ấn tượng với Ân Thất, đây là diễn viên thế thân thiếu kỹ thuật diễn tệ nhất, đọc thoại kinh dị nhất mà nam diễn viên từng gặp qua.

Ân Thất nhìn lại nam diễn viên kia, rồi gật đầu chào hỏi.

"Tôi có quen biết một đạo diễn, nghe nói chỗ hắn ta đang muốn tìm một nhân vật phụ bị một tên tiểu quỷ gi.ết ch.ết......" Nam diễn viên nói đến đây không biết lại nghĩ đến cái gì, "Chẳng qua là đạo diễn kia quay phim kinh dị thôi."

Nam diễn viên nói, liếc mắt nhìn Ân Thất một cái, "Cậu có để ý không?"

Bây giờ có nhiều diễn viên nói đến diễn phim kinh dị lập tức không muốn diễn, anh ta không biết Ân Thất có ý kiến gì với phim kinh dị không.

Ân Thất không ngờ rằng đối phương sẽ nói chuyện này với cậu, tuy nhiên hiện tại cậu đã có thể kiếm được chút tiền trinh để nằm ườn cho qua ngày từ game rồi, cho nên trong lúc nhất thời cậu không cần phải vội vãi đi vào đoàn làm phim khác luôn để kiếm sống, nhưng Ân Thất cũng không lập tức từ chối.

"Để em xem như thế nào rồi lúc đó sẽ gọi lại cho anh ạ."

Nam diễn viên nói chuyện đơn giản mấy câu với Ân Thất, rồi rời đi.

Đến khi Ân Thất về tới phòng trọ cậu mới mở di động ra cẩn thận nhìn xem.

Vừa nãy thấy không quan trọng lắm, nhưng giờ Ân Thất mới phát hiện ra trò chơi lần này cùng với những trò chơi khác có hơi khác nhau.

Trong trò chơi này còn được đặt ra một số yêu cầu giới hạn người chơi.

【 Trò chơi lần này người choi không được thành lập tổ đội! 】

【 Trò chơi sẽ chọn một trong số những người chơi được lựa chọn vào trò chơi, người này sẽ thành Boss trong trò chơi! 】

Ân Thất không khỏi có chút kinh ngạc khi nhìn thấy nó, dựa vào thông báo được game đưa ra thì trò chơi lần này, Boss sẽ được chọn từ một trong những người chơi, sau đó cậu tiếp tục xem xuống phía dưới.

Thời điểm cậu nhìn thấy một quy tác trong số đó, Ân Thất có chút bất ngờ.

【 Người chơi được chọn làm Boss, sẽ bị hệ thống phong tỏa ký ức của người chơi lại. 】

Phong tỏa ký ức của người chơi, vậy thì không phải sẽ khiến cho người chơi sẽ càng thêm nhập vai hơn sao. Đại khái là để cho người chơi được chọn làm Boss không mở cửa sau cho người chơi khác, cho nên, người tạo ra trò chơi mới đặt ra quy định như vậy đi.

Sau đó Ân Thất lại nhìn thêm một chút xem người chơi được chọn vào trong trò chơi "Người mang đồ đỏ" này, cậu muốn xem thử xem mình cùng được chọn với những ai nào.

Ân Thất click mở "Những người chơi được chọn tham dự cùng bạn" bên trong mục người chơi, cậu nhìn xuống bên dưới, cậu phát hiện rằng những người chơi cùng cậu lần này có mấy người cậu đã biết rồi.

Tên tôi là Lưu Anh Tuấn.

Chu Dịch

Lão thái gia nhà họ Cao

Hãy gọi tôi là đại tiểu thư đại đại

Đầu gỗ đen nhánh

Một miếng ăn hết cái bánh bao

Tôi là người đàn ông to lớn

Hơn nữa Ân Thất nhận thấy rằng, số người chơi trong tổ đội trò chơi lần này có khoảng tám người, so với những trò chơi trước đó thì nhiều hơn năm người.

Đúng lúc Ân Thất đang có hơi tò mò xem người chơi nào sẽ được chọn làm Boss, cậu nhìn lại ở bên dưới cậu đã tìm thấy một cái tên khiến cậu rất ngạc nhiên, ngỡ ngàng và bật ngửa ở cột Boss.

Đó là một hình ảnh đại diện quen thuộc, hơn nữa người này còn vừa trò chuyện với cậu vài phút trước, đó chính là Cao Đại.

Ân Thất: "......"

Cậu không hề nghĩ tới việc Cao Đại sẽ được chọn làm Boss trong trò chơi lần này.

Ân Thất vừa thoát ra khỏi thông báo, cậu vừa mới chuẩn bị lên trên diễn đàn để tìm một vài thông tin hay hình ảnh của trò chơi "Người mang đồ đỏ" lần này, hoặc là một vài thông tin gì đó do nhà sản xuất đưa ra.

Trò chơi lần này hình như nhà sản xuất mới vừa hoàn thành ngày hôm qua, cho nên có vẻ như chưa từng có người chơi nào chơi qua trò chơi này cả. Ân Thất click mở tên trò chơi "Người mang đồ đỏ" lên, sau đó poster của trò chơi hiện ra.

Một bóng người mặc đồ đỏ đứng sừng sững trên cây cầu gỗ, mái tóc đen dài được buông thả sau lưng tự nhiên, một vài sợi tóc bị gió thổi bay trong không trung.

Trong bầu trời đêm tuyết trắng, không có bóng người lui tới.

Ân Thất vừa mới mở ra đã bị hình ảnh người mặc đồ đỏ đó hấp dẫn ánh mắt, chẳng qua là vì người đó đưa lưng về phía mọi người, khiến cho người nhìn không thấy rõ đó là nam hay là nữ.

Mà tác giả của trò chơi nàylại là Vi phân và tích phân. Đến Ân Thất cũng không hiểu đây là duyên phận kiểu gì mà cậu chơi mấy trò chơi rồi vẫn đều có liên quan đến nhà thiết kế trò chơi này.

Dường như Vi phân và tích phân cũng có vị trí ảnh hưởng to lớn trog vòng sáng tạo game này, trò chơi mà hắn ta vừa mới phát hành hôm qua thôi, phía bên dưới đã có hơn một ngàn bình luận.

"Vi phân và tích phân đại đại lại ra trò chơi sao?"

"Có người được lựa chọn chính thức vào "Người mang đồ đỏ" sao?"

"Nói thật lòng, bé vừa mới đi ra từ trò bệnh dịch hạch xong, bé muốn chữa trị vết thương lòng......"

......

Phía nhà sản xuất lại tung ra thêm một vài hình ảnh nữa, mỗi một tấm ảnh đều được vẽ theo phong cách cực kỳ cổ xưa.

【 Hoan nghênh tất cả người chơi đến vẽ thẻ bài cho trò chơi "Người mang đồ đỏ". 】

Ân Thất nhìn thông báo do phía nhà sản xuất đưa ra, không biết sẽ bất đầu khi nào. Để người chơi có thể thuận lợi vượt qua trò chơi thành công nhẹ nhàng hơn một chút, công ty phát hành game quết định cho người chơi một vài phúc lợi và quyền lợi khá tốt.

Phía hệ thống sẽ căn cứ vào những thẻ bài mà người chơi đã sử dụng trong trò chơi, mà chọn ra thẻ bài phù hợp nhất cho trò chơi. Sau đó sẽ để thẻ bài lên cùng với giới thiệu của trò chơi, có vẻ như điều này sẽ tiện cho những người chơi mới thời điểm trước khi tiến vào trò chơi có thể đi mua sắm một chút.

Ân Thất nhìn tiếp xuống những hình ảnh tương quan của trò chơi mà bên phía nhà sản xuất nhả từ từ ra.

Tấm đầu tiên là hình ảnh một người mặc đồ đỏ đứng ở trên cầu, trên tay cầm một cái đầu lâu, bên phía nhà sản xuất còn để gương mặt người trong bức ảnh bị sương mù làm mờ đi một cách hoàn hảo.

Mà tấm thứ hai là hình ảnh người dân làng bị giế.t ch.ết sau đó biến thành một một cái động chất đầu xương trắng.

Nhìn thấy hình ảnh trong lòng Ân Thất có chút tê dại, phía dưới bước ảnh bắt đầu xuất hiện một số bình luận.

"Trò chơi lần này cũng hơi bị kí.ch thích đấy ~"

Tui là một bé kiến: Tui đã tưởng tượng ra được thời khắc tui biến thành bộ xương trắng trong nháy mắt rồi......

Số một vũ trụ: Vậy Boss trò này sẽ ăn thịt người hả?

......

Ăn thịt người +1

+1

1

Phía dưới bình luận này mọi người xếp hàng khiến nó nổi bật hẳn lên.

Boss ăn thịt người sao? đây là lần đầu tiên trong game Ân Thất nghe nói đến việc này, tuy vậy nhưng có vẻ nó đã cho cậu một vài linh cảm để vẽ thẻ bài.

Sau khi Ân Thất đã hiểu được sương sương rồi, cậu rời khỏi giao diện hiện tại, cậu chuẩn bị đi đến sàn thương mại điện tử mua một số tấm thẻ bài chủ về, lần sáng tạo thẻ bài "nữ họa bị" trước cậu đã dùng hết mất rồi.

bên trong trung tâm mua sắm ảo, cảnh tượng xa lạ dần dần xuất hiện trước mắt cậu, trong nháy mắt cậu đã vào bên trong rồi.

"Khách quý, cậu lại đến đây hả?"

Người bán rong lần trước vừa thấy cậu tới lập tức đã nhận ra cậu.

"Ừm, tôi đến đây để mua một vài tấm thẻ bài chủ." Ân Thất nhìn người bán hàng rong, cậu chuẩn bị mua cho mình một vài tấm thẻ gốc, cũng tiện thể nhìn xem có thẻ bào nào hay hay để chính mình dùng hay không.

"Cậu tới thật đúng lúc luôn, chỗ tôi vừa nhập vào một vài tấm thẻ bài chủ mới cấp 2 đấy, cậu có muốn xem thử không?" Người bán hàng rong nói xong đưa cho Ân Thất mấy tấm thẻ bài gốc màu xanh lam, anh ta đưa đến trước mặt Ân Thất.

Thẻ bài gốc cấp 2 sao? Ân Thất lấy đến gần nhìn xem cho kỹ, hoa văn bên trên với hoa văn màu tím lần trước cậu mua có hơi khác nhau một chút.

Thấy Ân Thất không nói lời nào, người bán rong còn tưởng rằng cậu lo lắng về chuyện cấp bậc của thẻ bài, sau đó người bàn hàng nhìn thoáng qua danh hiệu bậc thầy quân bài trên ngực của Ân Thất sau đó nói.

"Ây dà, em trai ơi em không cần lo lắng đâu, em đã là bậc thầy quân bài cấp 1 rồi, chẳng có gì cần phải lo lắng cả."

Bậc thầy quân bài cấp một rồi sao? lúc này Ân Thất mới chú ý tới không biết từ lúc nào trên quần áo của mình xuất hiện một huy hiệu giống như một người lính.

Chẳng lẽ là do mình đăng ký làm bậc thầy quân bài sao? Cuối cùng thì Ân Thất vẫn mua một hộp thẻ bài gốc cấp hai đó.

Đúng lúc cậu xoay người chuẩn bị rời đi, không biết phía sau có chuyện gì mà náo nhiệt hẳn lên.

"Bọn mình mau đến "Bán lộ Tiểu Hi" thôi nếu không thẻ bài kia sẽ bị bán hết mất."

"A, tao cũng rất thích thẻ bài "Nữ họa bị" cái mà kết hợp với trò chơi ấy."

.......

Nữ họa bì? Hình như Ân Thất vừa nghe thấy tên của thẻ bài mà mình sáng tạo ra, cậu cũng không biết gì mà đi theo dòng người.

Sau khi đi được một quãng, cửa hàng "Bán lộ Tiểu Hi" xuất hiện trước mắt rồi, hai người kia vừa đến cửa, đã gấp gáp chờ không nổi đi vào luôn.

"Bạn ơi, bọn mình muốn mua thẻ bài mới dành cho trò chơi của Vi phân và tích phân đại đại ấy." Thiếu nữ mở miệng nói.

Một cô gái dột nhiên xuất hiện ra không biết từ nơi nào, "Các bạn đang nói đến thẻ bài "Nữ họa bì" ấy hả?"

Ân Thất vừa thấy đến nữ nhân kia liền nhớ tới mấy ngày trước phát sinh sự tình, hắn còn nhớ rõ ở phía trước mấy ngày, một cái tự xưng là nửa đường tiểu hi chủ quán chia hắn tin tức.

【 Chào bạn, mình là Nguyệt Nương chủ cửa hàng "Bán lộ Tiểu Hi", cửa hàng của bọn mình đã đàm phán thành công với Vi phân và tích phân. Xin hỏi bạn có muốn đưa thẻ bải "Nữ họa bì" đã được chứng nhận chính thức ra bán ở cửa hàng của bọn mình không ạ? 】

【 Sau khi đã bán được thì tiền sẽ được chia thành bạn bảy còn cửa hàng ba 】

Lúc ấy Thất còn nhớ rõ "Bán lộ Tiều Hi" hình như là một của hàng cũng khá có danh tiêng ở trên sàn thương mại điện tử, cho nên cậu cũng không nghĩ quá nhiều, cậu đưa nốt tất cả mấy tấm thẻ bài "Nữ họa bì" còn thừa trong kho gứi qua hết cho đối phương.

Không nghĩ đến việc hôm nay còn có thể gặp được hình ảnh có người đến mua thẻ bài của chính mình.

"Đúng vậy, vậy bên bạn có còn không ạ?" Thiếu nữ hỏi.

Nguyệt Nương không nói nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp lấy thẻ bài ra từ đầu tới cuối, sao đó trong ảo cảnh giả tưởng xuất hiện một tấm thẻ bài mang phong cánh xa xưa có chút quỷ dị.

"Giá của một tấm là một nghìn tinh tệ!" Nguyệt nương vừa nói sau, Ân Thất đứng ở của giật mình hoảng sợ suýt nữa cậu không đứng vững nổi.

Một nghìn tinh tệ? Cái này là giá trên trời cmn luôn rồi đấy? Không ngờ Nguyệt Nương còn chưa nói hết, câu tiếp theo là.

"Chỉ bán mỗi người một tấm."

Ân Thất: "......"

"Mình muốn mua một tấm." Ôi phú bà xin hãy bao nuôi em.

Hau người vừa mới mua thẻ bài chân trước vừa mới đi, sau lưng đã có một người khác vội vội vàng đi vào trong cửa hàng.

"Chủ cửa hàng ơi, cho mình một tấm "Nữ họa bì" với." Thanh niên vừa đến đã lập tức tìm Nguyệt Nương nói ra mục đích của mình.

Nguyệt nương chờ người nọ thở đều hơn, cô cầm quạt trọn nhẹ nhàng quạt cho chính mình một chút rồi mới từ từ nhẹ nhàng mở miệng nói: "Bán hết mất rồi."

Đầu tiên không gian xung quanh im lặng vài giây.

"Đã bán hết rồi sao?" Thanh niên không thể tin được.

"Tác giả người ta chỉ mới đưa cho tôi ba tấm thôi à." Nguyệt Nương thốt ra lời nói nhẹ nhàng như gió, dường như không hề gấp gáp chút nào, tất nhiên là không phải cô nàng muốn mua nên cô nàng đương nhiên không cần phải vội vàng gì rồi.

(*Vân đạm phong khinh 云淡风轻 /yún dàn fēng qīng/ mây nhạt gió nhẹ, đại loại là gió thổi phất phơ, mây trôi lững lờ, chỉ thời tiết đẹp. Xuất phát từ thơ Trình Hạo- Xuân nhật ngẫu thành: Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, Bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên. Hay được mượn để biểu đạt tâm cảnh điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.)

Lạc Nạp là bậc thầy quân bài của hội Kinh Châu, lần này hắn muốn mua một tậm thẻ "Nữ họa bì" để nghiên cứu một chút xem thế nào. Vừa mới có tin tức, hắn ta đã lập tức chạy đến đây rồi, mà không hiểu sao mà nhanh như vậy đã bị những người khác mua hết mất rồi.

Từ trước đến giờ vẫn luôn là thẻ bài của hắn ta được người khác mua hết, hắn chưa từng gặp qua trường hợp này, nên hắn không có kinh nghiệm đi mua thẻ bài của bậc thầy quân bài khác, không ngờ rằng đã bán hết mất rồi.

Lạc Nạp không mua được thẻ bài nên có hơi ủ rũ đi ra khỏi cửa hàng, khi ra ngoài cửa, gặp được thanh niên đứng ở ngoài cửa, lập tức cho rằng cậu cũng giống như chính mình đến đây để mua thẻ bài.

"Đằng ấy tời chậm mất rồi, "Nữ họa bì" đã được bán hết mất rồi!"

Ân Thất nhìn thanh niên có gương mặt baby nói chuyện với chính mình.