Du phu nhân xoay người lại nhìn thấy Yến Thanh Ti đang đứng trước mặt, khuôn mặt kia xinh đẹp mà kiêu căng, trái tim Du phu nhân không khống chế được mà đập thình thịch.
Du phu nhân lặng lẽ đưa tay sờ chốt cửa, bà ta biết Yến Thanh Ti xuất hiện ở phòng bà lúc này tuyệt đối không phải chỉ để... nói chuyện!
Yến Thanh Ti nhếch môi, thẳng chân đạp tới.
Du phu nhân không có phòng bị, nghiêng người ngã xuống đất.
Du phu nhân dù sao cũng là người lớn tuổi, sàn nhà cứng rắn, bịch một tiếng, cánh tay với chân của bà ta đau dữ dội không thể nào nhúc nhích được.
“Cạch”, Yến Thanh Ti khóa cửa lại, cô xoay người đi tới, giẫm thẳng lên mu bàn chân của bà ta.
Hạ Như Sương kêu thảm một tiếng, Yến Thanh Ti lại tỏ vẻ vô tội: "A, xin lỗi, tôi cố ý."
Nói xong lại đạp thêm một cái.
Cô lấy một sợi dậy trói cổ tay Du phu nhân lại.
Du phu nhân đau đến nhe răng, căn bản là bà ta không nghĩ tới Yến Thanh Ti có thể đột nhiên xuất hiện ở phòng mình. Bà ta luôn làm việc dựa theo lẽ thường, cho rằng người Hạ gia không ai dám đánh bà ta.
Du phu nhân vừa đau lại vừa sợ, cả người toát ra mồ hôi lạnh: "Thanh Ti, cô muốn làm cái gì? Tôi là bề trên của cô. "
Yến Thanh Ti nắm cằm của Du phu nhân: "Bề trên cái gì? Bà không phải luôn nói tôi không phải người Hạ gia sao, nếu tôi không phải còn nhận bề trên cái mẹ gì? Ê, tôi muốn hỏi bà có phải trẻ con hay không mà lại đi tìm cái loại không có đầu óc như La Thường làm kẻ thí mạng?"
Thật lâu chưa thu thập ai, tay chân có chút ngứa ngáy, trong lòng Yến Thanh Ti có chút kích động nhỏ.
Những ngày qua ở nhà Hạ gia quá mức dễ chịu, Yến Thanh Ti còn đang lo lắng sẽ quên mất kĩ năng sinh tồn trước kia, may mắn hôm nay có cơ hội hâm nóng lại.
Du phu nhân vẫn không chịu thừa nhận: "Bác không biết cháu đang nói cái gì. Thanh Ti, có phải cháu đang hiểu nhầm cái gì không?"
Yến Thanh Ti lấy di động ra, mở bức hình mà người làm chụp, đưa cho lắc lư trước mặt bà ta: "Hiểu lầm? Tôi không thấy hiểu lầm cái gì cả, ảnh cũng có rồi còn nói với tôi là hiểu lầm, ăn ốc nói mò?"
Yến Thanh Ti nhìn thấy mặt Du phu nhân sưng đỏ, tiện tay vỗ thêm mấy cái: "Ui, bị bác tôi đánh à? Chậc chậc... thật đáng thương quá nha, bị người đàn ông mình thích đánh, cảm giác thế nào?"
Thân thể Du phu nhân cứng đờ, hít thở gấp: "Cô đừng nói bậy bạ, đây đang nhục nhã tôi, cũng đang làm nhục bác cô, tôi chỉ coi anh ấy là anh trai thôi! Tôi chỉ nói với La Thường mấy câu, hoàn toàn không nhắc đến cô, cô đừng vu oan cho tôi."
Du phu nhân hối hận, hối hận bà ta quá vội vàng, sao bà ta không kiên nhẫn một chút, kiên nhẫn chờ tìm một con dao thích hợp hơn.
Bà ta hối hận vì đã sử dụng La Thường, cô ta thật quá ngu xuẩn, bà ta nói cho cô ta mấy thứ kia cũng không phải để cô ta không có bằng chứng gì mà đi ngửa bài luôn với Yến Thanh Ti.
Bà ta còn cho rằng ít nhất La Thường cũng sẽ tìm một cơ hội nào đó, ít nhất sẽ không ngu xuẩn đến nỗi quang minh chính đại mà nói những thứ kia với tất cả mọi người. Du phu nhân không ngờ cô ta cũng chỉ là một kẻ ngu, uổng phí một phen tính toán của bà ta.
Không những không thành công mà còn kéo theo cả bà ta chết cùng.
Một cái tát của Hạ An Lan đã khiến bà ta vô cùng tủi thân và tức giận, bây giờ Yến Thanh Ti còn nhục nhã bà ta như thế không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
Yến Thanh Ti cười khẽ một tiếng: "Anh trai? Tôi thấy bà yêu bác của tôi mới đúng. Tôi nói cho bà biết, đôi mắt này của tôi cũng không dễ bị lừa gạt như vậy đâu, giấu cũng khá kĩ đấy. Nhưng mà, trên đời này có ba việc không cách nào dấu được bà có biết không, ho khan, nghèo hèn và... Yêu!"