Du Hí rót một cốc nước ấm cho Du phu nhân, nói: "Con điên Yến Thanh Ti này thật ác độc, chiêu hiểm như thế này cũng nghĩ ra được. Nếu không phải con qua xem mẹ thế nào thì mẹ đã bị treo ở ngoài cả đêm rồi, đôi tay này đợi đến mai chắc thành tàn phế. Con điên đó quá đáng sợ, mẹ, chúng ta mau về nhà đi, không thể ở lại đây được nữa đâu."
Cả người Du phu nhân vẫn đang run rẩy, sau khi nhiệt độ cơ thể chậm rãi khôi phục lại bà ta mới có thể hoạt động, lập tức đưa tay giáng cho Du Hí một cái tát.
Chỉ có điều tay bà ta hiện tại không có chút sức lực nào nên đánh cũng chả đau, bà ta chỉ thẳng Du Hí mà nghiến răng nghiến lợi nói: "Du Hí, mẹ không trông cậy vào mày có thể giúp mẹ, nhưng mày... mày nhìn xem mày đã làm ra chuyện tốt gì? Sao mày không giống như con nhà người ta, thấy mẹ mình bị người ta làm hại, bị người ta làm nhục, liệu mày có dám tìm Yến Thanh Ti đòi công bằng cho mẹ mày như một người đàn ông bình thường không hả?"
Du Hí ôm mặt, hừ một tiếng rồi đặt mông ngồi thẳng xuống đất không thèm giữ hình tượng công tử đẹp trai nhà giàu nữa, nói: "Mẹ đánh chết con đi cũng được, dù sao con mẹ cũng chỉ có thế, con không có tiền đồ, thua kém người ta, không có đầu óc, con chính là muốn chỉ ăn chơi chờ chết đấy!"
Du Hí tự biết anh ta không sánh được với những người như Nhạc Thính Phong hay Diệp Thiều Quang, nhưng trên đời đâu có ai giống ai được, tại sao anh ta lại phải đi so sánh với người khác, đâu phải mỗi người trên thế giới này đều là tinh anh đâu?
Anh ta chỉ muốn sống tự do tự tại chút thôi, sao lại khó khăn đến vậy?
Ai ai cũng tìm anh ta gây sự, anh ta chỉ trêu chọc Yến Thanh Ti có một tí, ấy thế mà cuối cùng lại rước lấy hàng tá phiền toái.
Du phu nhân chỉ hận rèn sắt không thành thép, sao bà ta lại sinh ra một đứa con trai như vậy?
Bà ta khổ tâm tính toán, lập mưu nhiều năm như vậy mới có thể đối lấy ngần ấy năm vinh hoa phú quý, vốn hy vọng con trai bà ta vừa có thể kế thừa Du gia lại vừa nắm Hạ gia trong tay. Nhưng hiện tại, con trai bà lại nói chỉ muốn ăn chơi rồi chờ chết.
Cả người Du phu nhân đau dữ dội, lúc bà ta bị treo bên ngoài đã bị thương không ít, đụng một cái toàn thân đều đau đớn, nhất là phần ngực.
"Những gì Yến Thanh Ti làm với mẹ ngày hôm nay cũng không khiến mẹ từ bỏ ý định được đâu. Con là con trai mẹ, con phải đứng về phía mẹ, bắt đầu từ hôm nay mẹ bắt con làm gì con phải làm cái ấy."
Du Hí vò đầu: "Mẹ tỉnh táo lại đi, mẹ không đấu nổi Yến Thanh Ti đâu. Năng lực hành hạ người khác của cô ta con cũng từng nếm qua rồi. Chưa kể, bên cạnh cô ta còn có Nhạc gia, Tô gia còn có... Mẹ nhìn cô ta bây giờ xem, không chỉ là nhân vật chính đơn thuần nữa đâu, người ta được khai bàn tay vàng nữa đấy, mẹ đấu với cô ta sớm muộn gì cũng chết."
Du Hí vốn cũng muốn nói chú hai nhà bọn họ ra, nhưng nghĩ sao lại nuốt lại.
Du phu nhân cười lạnh một tiếng: "Thế thì sao? Thằng ngốc, nếu mẹ của con không có bàn tay vàng thì... con cho rằng con có thể ra đời sao?"
Du Hí ngửa về sau: "Mẹ... bàn tay vàng của mẹ kiểu gì mà mẹ lại bị treo ngoài cửa sổ thế? Thôi, con về ngủ đây, không can dự vào chuyện này nữa đâu. Con còn ham sống lắm, chưa muốn chết đâu.
Du Hí nói xong bò dậy bỏ đi, hoàn toàn không đợi Du phu nhân nói thêm cái gì!
...
Cơn mưa đêm đi qua, trời sáng.
Cả nhà tụ họp ăn sáng, dấu tay trên mặt Du phu nhân thực sự ko cách nào tan hết trong một đêm, Hạ lão gia kinh ngạc: "Như Sương, mặt mũi con làm sao thế này? Bị ai đánh à?"
Du phu nhân che mặt: "Không ạ, chỉ là con vô tình... ngã thôi."
"Ngã kiểu gì thành ra thế này, rõ ràng bị người đánh."
Yến Thanh Ti cắn đũa cười nói: "Nói không chừng là do tối hôm qua Du phu nhân nằm mơ thấy mình làm chuyện sai trái nên cắn rứt lương tâm tự tát mình chăng? Cháu nói có đúng không, Du phu nhân?"