Trong lòng ông rất nhiều, bởi vì từ đầu tới giờ ông vẫn tin tưởngYến Thanh Ti nhiều hơn. Từ khi cô cháu gái này xuất hiện khiến mỗi ngày cõi lòng ông đều tràn đầy cảm giác ấm áp, tươi sáng, sáng sớm ngủ dậy cũng có thể mỉm cười.
Thực ra, trong lòng Hạ lão gia còn yêu quý Yến Thanh Ti hơn cả biểu hiện bên ngoài, nhưng dẫu sao ông cũng là một người đàn ông, không thể dễ dàng bộc lộ cảm xúc như bạn già của mình được.
Nếu như ông thật sự lén lút giấu Yến Thanh Ti mà đi làm xét ngiệm ADN, nhỡ con bé biết được thì sẽ bị tổn thương nhường nào khi chính gia đình của con bé còn không tin con bé. Thanh Ti vốn là một người nhạy cảm, sau khi cô biết nhất định sẽ có khoảng cách giữa cô và bọn họ, cô sẽ không hoàn toàn tin tưởng họ nữa.
Cô cháu này thật vất vả biết bao mới có thể tìm được, nếu chỉ vì một chút nghi ngờ mà tổn thương cô thì người làm ông ngoại như ông đây chẳng phải quá khốn nạn hay sao?
Hạ lão gia đứng lên: "Chuyện này, chú suy nghĩ một chút rồi mai nói sau."
Du phu nhân nghe vậy vội vàng nói: "Chú, ngày mai... là ngày định hôn sự cho Thanh Ti, nếu để ngày mai liệu có... hơi muộn?"
Lông mày Hạ lão gia nhăn lại một cái: "Chuyện này cùng chuyện hôn sự của Thanh Ti có liên quan gì? Hay là trong lòng con đang nghĩ tới cái gì khác?"
Du phu nhân vội vàng lắc đầu: "Không phải, sau ngày mai con cũng đã về nhà bên kia, đến lúc đó chuyện này... không có ai giúp chú chia sẻ. Nhắc tới thì con... cũng là một người đã gả ra ngoài, nhà họ Du mới là nhà của con, nơi này ruốt cuộc vẫn..."
Hạ lão gia biết ý tứ của Du phu nhân, ông thở dài không nói gì, chỉ xoay người rời đi.
Du phu nhân siết chặt tay, hóa ra trong lòng Hạ lão gia cũng không coi bà ta là người trong nhà, ông ấy... trong lòng ông ấy vẫn yêu quý Yến Thanh Ti nhiều hơn.
Nhưng mà chẳng sao... ông ta không làm thì bà giúp ông ta làm!
...
Trời sáng, cả Hạ gia đã náo nhiệt cô cùng, bởi vì buổi chiều khách quý sẽ tới.
Tâm tình Hạ lão thái hôm nay vô cùng tốt nhưng tâm trạng Hạ lão gia lại hơi kém, trong lòng Yến Thanh Ti luôn có chút lo lắng liền hỏi: "Ông ngoại, sao ông lại không vui ạ?"
Hạ lão gia nhìn cô một lúc, nói: "Chờ con với thằng nhóc kia kết hôn rồi thì cả cái nhà này chỉ còn lại mỗi ông với bà ngoại con thôi."
Yến Thanh Ti không cần suy nghĩ nói thẳng luôn: "Làm sao lại như thế được? Dĩ nhiên con không bỏ lại hai người được, con nhất định sẽ đón hai ông bà đi chứ. Công việc của bác bận đến nỗi cả ngày không thấy được người, trước kia không có con thì thôi, nhưng nếu con đã về, sao có thể không ở cạnh ông bà ngoại chứ? Chờ con của con sinh ra thì còn phải nhờ hai ông bà chăm hộ đấy."
Lời của Yến Thanh Ti càng khiến Hạ lão gia đau xót, cũng khiến ông càng thêm áy náy nhiều hơn. Hốc mắt ông đỏ ửng, gật đầu: "Đúng... đúng, ông còn phải bế chắt ngoại đây..."
Chuông cửa vang lên, Yến Thanh Ti bật lên từ ghế salon: "Ý, bọn họ tới rồi."
Nhóm người Nhạc phu nhân vừa tới đã cùng Hạ lão gia và Hạ lão thái nói chuyện rất thân thiết.
Yến Thanh Ti biết bà muốn hỏi gì đành thấp giọng cười nói: "Bác gái yên tâm đi, bác con chưa về đâu. Công việc của bác ấy rất bận, chắc là đến tối mới về được..."
Nhưng mà lời còn chưa nói hết đã nghe thấy sau lưng vang tới một giọng nói trầm thấp: "Xin lỗi, con về muộn."
Một giây kế tiếp liền nghe "bịch" một tiếng, Nhạc phu nhân ngã lăn ra đất, bà kéo kéo tay Yến Thanh Ti, nước mắt lã chã nói: "Thanh Ti... con nhất định phải bảo vệ bác!"