Hạ lão thái cười đáp: "Lúc con vừa mới sinh ra, An Lan muốn ôm con về nhà. Bác nói với nó, đây là em gái của nhà họ Tô, không phải của nhà mình. Nó bèn hỏi làm sao để thành của nhà mình, cha nó liền bảo cưới về là thành của nhà mình, thế là sau đó mỗi lần An Lan gặp Mi Mi đều nói phải cưới về!”
Đúng là đào hố tự chôn mình mà, mặt Nhạc phu nhân càng ngày càng đỏ, muốn ngất đi thì làm thế nào đây?
Hạ An Lan thì lại khá là thờ ơ, hoàn toàn không có phản ứng gì: “Thế à? Không nhớ rõ.”
Hạ lão thái nói: “Làm sao lại không nhớ nữa, không phải con nói nhớ đã ôm Mi Mi sao?”
Hạ An Lan nhìn về phía Nhạc phu nhân: “Quên rồi, chắc là lúc đó nhỏ quá, không có thẩm mỹ.”
Nhạc phu nhân nghe thấy thế liền nổi giận, hồi trẻ bà cực kì tự tin về khuôn mặt của mình đấy, được không?
Bà thở hồng hộc nói: “Ông... cũng chẳng phải là chồng tôi, đẹp hay không liên quan gì đến ông?”
Nhạc phu nhân nghiến răng, người này sao mà lại có thể mặt dày, vô liêm sỉ đến thế?
Hạ lão thái thầm cảm khái, nếu năm đó không xảy ra chuyện như vậy, An Lan đã chắc chắn lấy Mi Mi rồi, hai đứa rất xứng đôi!
Hạ lão thái mệt nên về phòng nghỉ, phòng khách chỉ còn Yến Thanh Ti, Nhạc phu nhân và Hạ An Lan.
Yến Thanh Ti đang nghĩ làm sao để cho thuốc vào nước uống của Du phu nhân, cô nhìn Nhạc phu nhân rồi lại nhìn Hạ An Lan, bỗng trong lòng nẩy ra một ý nghĩ. Cô gọi Hạ An Lan đang muốn rời đi lại: "Bác, đợi đã... bác Nhạc nấu canh táo đỏ ngân nhĩ, bác uống một bát rồi lại tiếp tục làm việc ạ!”
Nhạc phu nhân trừng mắt: “Lúc nào…”
Yến Thanh Ti bịt mồm rồi kéo bà vào phòng bếp, gọi A Tương đến dặn dò: “A Tương, tí nữa lên gác gọi Du phu nhân xuống uống canh ngân nhĩ, cô cứ nói như vậy…”
“Vâng.”
Nhạc phu nhân nét mặt bối rối: “Thanh Ti, cháu muốn làm gì, bác nấu canh lúc nào vậy?”
Yến Thanh Ti: “Bây giờ ạ!”
Nấu canh xong, A Tương đi lên gác gọi người. Du phu nhân biết Hạ An Lan ở dưới cùng với Yến Thanh Ti và Nhạc phu nhân liền lập tức đi xuống, vừa mới xuống cầu thang thì nghe thấy tiếng cười khẽ của Hạ An Lan.
“Bác, tay nghề bác gái tốt lắm đúng không ạ?”
“Miễn cưỡng cũng tạm coi là được…”
“Ngàn vạn lần đừng tự làm khó chính mình, ông như vậy khiến lòng tôi rất bất an.”
Nghe thấy họ nói thế, mọi phẫn nộ và ghen tị trong lòng Du phu nhân bùng lên, dày vò trái tim của bà ta, ba người bọn họ y như người trong một nhà vậy, Yến Thanh Ti đúng là đang ra sức tác hợp cho họ!
Du phu nhân siết chặt tay, tiến lại gần.
“Du phu nhân đấy à, ngồi xuống uống bát canh.”
Du phu nhân ngồi xuống: “Cảm ơn.”
Du phu nhân uống canh mà không cảm nhận được vị gì ngon lành, hiện tại bà ta chỉ muốn hắt thẳng bát canh trong tay vào mặt Nhạc phu nhân, từng này tuổi mà còn muốn câu tam đáp tứ, đúng là già mà không nên nết!
Yến Thanh Ti vẫn cứ âm thầm quan sát Du phu nhân, thấy mắt bà ta bắt đầu tối lại và cái bát trong tay rơi xuống mặt bàn, cô nhanh chóng vươn tay ra đỡ lấy tay của Du phu nhân: “Bác gái, giúp con!”
Nhạc phu nhân lập tức duỗi tay đỡ lấy cánh tay còn lại của Du phu nhân, bà nói: “Cái con quỷ này, bác biết ngay là cháu lại chuẩn bị làm chuyện tốt rồi mà.”
Yến Thanh Ti cười hì hì: “Chỉ có bác hiểu cháu!”
Cô quay đầu nói với Hạ An Lan: “Bác, cứ từ từ uống, dù sao cũng chớ lãng phí tấm lòng của bác gái, chúng cháu đi trước.”
Hạ An Lan lắc đầu cười khẽ, cái con bé này…
Đóng cửa, đặt Du phu nhân xuống, Yến Thanh Ti móc điện thoại ra mở chức năng ghi âm rồi lập tức hỏi: “Chuyện của Tiểu Ái có phải do bà làm không?”