Du phu nhân nhất thời không biết nên nói thế nào tiếp, những gì Yến Thanh Ti nói hoàn toàn vượt qua phạm vi dự liệu của bà ta.
Sở dĩ, vừa rồi bà ta cầu tình là vì bà ta lo rằng... cô em dâu của mình sẽ nói ra điều gì ngu xuẩn không nên nói, bà ta nghĩ rằng ít nhất thì mình có thể khống chế được một chút cục diện.
Nhưng hiện tại, căn bản không thể khống chế được nữa rồi!
Mọi người xung quanh đang nhìn bà ta như một trò cười, bàn tay của Yến Thanh Ti bất kể lúc nào cũng có thể giáng xuống, Du phu nhân tức đến đau cả ngực, vừa đau mặt lại vừa còn mất thể diện, nhưng có thế nào thì bà ta vẫn phải cố tỏ ra thật độ lượng!
Du phu nhân hi vọng Hạ lão gia có thể giúp bà ta, nhưng Hạ lão thái lại bày ra vẻ mặt lạnh tanh trấn thủ ở bên cạnh, Hạ lão gia còn dám nói gì nữa? Đối với ông mà nói, tất cả mọi người trên thế gian này có hợp lại với nhau cũng không thể bằng lão thái thái nhà ông được.
Hạ lão gia lắc đầu thở dài, ông khẽ an ủi lão thái thái, để bà nguôi giận.
Hạ lão thái hừ lạnh một tiếng: "Nó là cháu gái tôi, nó có làm gì cũng đều đúng hết."
Hạ lão gia gật đầu lia lịa: "Đúng, đúng, Thanh Ti nhà chúng ta làm gì cũng đúng hết. Có An Lan ở đây, nó sẽ không để con bé chịu ấm ức đâu."
Hạ lão thái không nói gì, đã từ rất lâu rồi bà không tức giận như vậy. Thanh Ti đã trở lại Hạ gia, nhưng, có người... lại không muốn thấy nó có được sự cưng chiều của tất cả mọi người trong gia đình, cũng như nhìn thấy nó được bà cho tất cả số hồi môn của bà và tài sản của Hạ gia.
Du phu nhân đứng đó mà lúng túng muốn chết. Bà ta cũng đâu thể nói con đánh đi, chỉ cần con vui là được, bà ta mà nói vậy thì e là không biết sẽ có bao nhiêu kẻ ngồi cười nhạo bà ta nữa.
Bà ta nhìn về phía Du Khiên. Du Khiên lúc này mới đi tới, cười nói: "Thanh Ti, chúng ta đều biết giờ tâm trạng cháu như thế nào. Cháu yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giúp cháu tìm ra kẻ hãm hại cháu, tuyệt đối sẽ không để cháu chịu oan ức vậy đâu..."
Yến Thanh Ti cười mỉa: "Giúp tôi? Sao tôi lại cảm thấy chính các người là kẻ đang muốn hại tôi vậy nhỉ?"
"Chúng ta là người một nhà, sao có thể hại cháu được?"
"Nói nghe như tôi với các người thân nhau lắm vậy? Ông họ Du, còn vợ ông chẳng qua cũng chỉ là con nuôi nhà họ Hạ, mà còn chẳng được xem là con nuôi thì có tư cách gì mà đòi làm người một nhà với tôi?" Yến Thanh Ti là người rất ít khi kiêng kị điều gì, đã chọc vào cô thì đừng mong cô sẽ giữ thể diện cho mà sống.
Hôm nay, kể cả không tìm được bằng chứng chứng minh chính Du phu nhân là người hại cô, cô cũng phải xé rách mặt bà ta, để tất cả mọi người biết bà ta chẳng là cái thá gì trong Hạ gia cả, cái gì mà con nuôi nhà họ Hạ, đó chỉ là do bà ta tự tô son điểm phấn cho mình thôi.
Cô không tin, hôm nay xé rách mặt bà ta ở đây, sau này bà ta ra ngoài còn có thể sống yên thân được?
Du Khiên cau mày nói: "Cô... cô chỉ là kẻ bề dưới, chúng tôi không thèm so đo với cô, nhưng cô lại chẳng biết tốt xấu. Như Sương dù sao cũng là bề trên của cô, kể cả cô..."
Du phu nhân kéo tay Du Khiên, cúi đầu nói: "Được rồi, đừng nói nữa, đợi sau khi buổi tiệc kết thúc thì chúng ta về."
Du Khiên thở dài: "Được, đáng ra buổi đính hôn ngày hôm nay chúng ta... không nên tới đây."
Yến Thanh Ti cười cười: "Ông nói đúng rồi đấy, các người đúng là không nên tới đây. Có điều... nếu đã đến rồi, vậy cũng đừng hòng đi dễ dàng như vậy."
Lúc nên đi thì Du phu nhân không đi, giờ muốn đi, đừng tưởng dễ như thế!
Nhạc Thính Phong ôm lấy vai Yến Thanh Ti nói: "Thanh Ti, đừng giận nữa, so đo với những kẻ không đáng sẽ kéo thân phận của mình xuống đấy. Ngồi xuống uống chút gì đi, kẻ có thể mang tấm hình vào đây chắc cũng không thể chạy ra ngoài, anh tin cục cảnh sát nhất định có thể tra ra được, bọn mình cứ đợi tới cuối cùng rồi thu dọn tên xấu xa đó là được rồi."