Hạ An Lan mỉm cười: "Bỏ đi. Nếu đã không muốn nói, tôi cũng không miễn cưỡng, chỉ là... sau này có Hạ gia chúng tôi ở đâu, nơi đó không thể chứa chấp được nhà các người nữa. Thật đáng tiếc, đứa trẻ còn nhỏ..."
Hạ An Lan thở dài, ông tỏ ra đầy tiếc nuôi, ông phất tay với Ngự Trì, "Đưa đi."
Ngự Trì còn chưa ra tay, một người phụ nữ từ trong đám người đã bổ nhào ra quỳ xuống đất, sắc mặt tái nhợt. Cô ta đứng giữa một bé trai và một bé gái, chính là hai đứa trẻ đuổi nhau khi trước, lũ trẻ mờ mịt nhìn mẹ mình.
Người phụ nữ kia sau khi quỳ xuống bắt đầu khóc lóc: "Xin lỗi... xin lỗi... Ngài Hạ, cô Yến, tôi xin lỗi, là tôi... là... là tôi... đã mang tấm ảnh vào đây... Trước đó, căn bản tôi không biết ở trong đó có gì, là có người đưa cho tôi, bảo tôi mang vào. Tôi cũng không nghĩ nhiều, tôi nhất thời bị ma ám, xin hai người tha cho tôi... Cầu xin hai người...."
Yến Thanh Ti nhìn mẹ của đứa trẻ khóc lóc vật vã, hai đứa trẻ đứng sau lưng thấy mẹ khóc cũng khóc theo, cả phòng chỉ toàn tiếng khóc.
Nhưng Yến Thanh Ti lại chẳng có chút nào đồng tình với họ cả, vì người phụ nữ này... đang nói dối!
Không biết ở trong có gì mà dám mang bừa vào Hạ gia? Lỡ trong đó có bom thì sao, lỡ có người muốn ám sát Hạ An Lan thì sao?
Cô ta nói chuyện không có chút logic nào hết, mắt lại láo liên, rõ ràng là đang muốn tìm cách chối bỏ.
Người phụ nữ này là con dâu của một bộ trưởng làm việc dưới trướng Hạ An Lan, lần này cùng bố mẹ chồng tới đây. Bố mẹ chồng của cô ta còn đang sững sờ, thật không ngờ tấm ảnh đó lại là do con dâu nhà mình đem vào.
Người phụ nữ khóc lóc cầu xin: "Cô Yến, cầu xin cô nể tình có hai đứa nhỏ ở đây mà tha thứ cho tôi, tôi xin cô đấy..."
Yến Thanh Ti cười: "Con cô thì có liên quan gì đến tôi? Chuyện cô làm cũng đâu liên quan gì tới chúng? Cô giết người rồi, chẳng lẽ lại bảo với pháp luật nể tình cô có con mà miễn tội giết người cho cô à?"
"Nhưng tôi không... không có giết cô mà. Hiện tại tấm ảnh này cũng được chứng minh là giả rồi, không phải là cô..."
Yến Thanh Ti bỗng cao giọng nói: "Tấm ảnh này là do chính tôi chứng minh là giả, không phải là cô. Chẳng lẽ không hại được tôi thì có thể xóa đi sai lầm mà cô đã làm ra chắc?Nếu trên người tôi không có vết sẹo đó, nếu tôi không thể chứng minh được sự trong sạch của mình, vậy tất cả mọi người đều sẽ cho rằng người trên tấm ảnh đó chính là tôi, dù cho tôi có muốn tự sát để chứng minh sự trong sạch của mình cũng sẽ có người nói tôi quẫn quá làm càn. Cô nói sao dễ nghe thế? Lúc cô hại tôi sao cô không nghĩ tới chuyện này sẽ mang đến hậu quả gì cho tôi hả? Tôi sẽ không tha thứ cho cô. Tôi là người thù dai, tất cả những kẻ đã hại tôi, tôi đều sẽ không buông tha cho ai hết."
Giọng Yến Thanh Ti vang lên khắp cả phòng, không ai nói gì, bọn họ là người đã lăn lộn trong chốn quan trường bao năm, không có ai là nhân từ thật sự cả. Họ đều rõ hơn ai hết, lời của Yến Thanh Ti chính xác đến thế nào.
Nếu vì chuyện này mà cô không thể rửa sạch được vết nhơ này, không chỉ riêng cô, ngay đến cả Hạ gia cũng sẽ gặp tai họa theo, đây không phải là chuyện nhỏ.
Thậm chí nó còn nghiêm trọng hơn cả việc giết một mạng người.
Thế nên không ai đồng tình với người phụ nữ đang khóc lóc sướt mướt kia cả.
Bố mẹ chồng cô ta cuối cùng cũng tỉnh táo lại, tức đến xanh mặt, "Cô... cô... sao lại có thể làm ra chuyện hồ đồ như thế? Thường ngày ở nhà cô có làm loạn thế nào thì thôi cũng được, chúng tôi cũng không so đo với cô, giờ cô lại muốn hại chết cả nhà này đúng không?"
"Ba mẹ, con xin hai người hãy giúp con cầu xin ngài Hạ, con thật sự không cố ý..."