Du Khiên nghe thế mặt liền tái mét, ông ta tức đầy một bụng nhưng lại không biết nên đáp trả thế nào.
Lúc này, Du Khiên căn bản không thể nói sang chuyện khác được, ông ta nói: "Cảm ơn Nhạc phu nhân đã quan tâm, nhưng tôi vẫn rất tin tưởng vào phu nhân nhà mình."
Nhạc phu nhân cười nhạo: "Ha ha... đáng đời ông từ trêu xuống dưới đều xanh mượt một màu." (Chơi chữ bên trung khi nói "đội mũ xanh" có nghĩa là bị cắm sừng, cả người xanh tức là bị cắm rất nhiều sừng.)
Tóc tai Du phu nhân tán loạn như một kẻ điên, váy của bà ta bị xé rách, mặt mũi thì bị cào rách nhìn không ra hồn người. Tình huống này ngày hôm nay là cực kì bất lợi đối với bà ta, bà ta thật sự rất hận Nhạc phu nhân và càng hận Yến Thanh Ti hơn. Nếu không phải vì hai người phụ nữ này xuất hiện, công sức bao nhiêu năm của bà ta sẽ không bị hủy trong chốc lát như vậy.
Du phu nhân không dám chạm vào mặt mình, giờ lòng bà ta cũng đang chảy máu như mặt mình vậy, bà ta cả giận nói: "Tô Ngưng Mi, bà đừng có ngậm máu phun người. Bà không ra gì thì tưởng tất cả mọi người đều sẽ giống bà chắc? Đúng là trước đây tôi có thích anh Lan, nhưng khi ấy còn trẻ, không phân biệt rõ được giữa thích và ngưỡng mộ, sau khi kết hôn tôi mới hiểu, sự yêu thích của tôi với anh ấy chỉ là sự sùng bái của một cô em gái với một người anh trai. Bà đừng tưởng tôi cũng có suy nghĩ đê hèn giống như bà."
Du phu nhân nhìn chằm chằm Nhạc phu nhân rồi nói: "Tôi không tin, bà ở góa ba mươi năm thì còn sạch sẽ được đến đâu?"
Lời giải thích của Du phu nhân trước đó cũng thật trơn tru, còn trẻ thì ngưỡng mộ anh trai đẹp trai cao lớn, tưởng đó là yêu thích, đây là chuyện rất bình thường, nói vậy ai cũng có thể hiểu được.
Nhưng lời bà ta nói Nhạc phu nhân lại có ý trách cứ.
Có điều, Nhạc phu nhân đã không còn là Nhạc phu nhân của ngày trước nữa rồi, nếu là trước đây chắc chắn bà sẽ tức phát khóc, nhưng bây giờ: "Xì, tôi có sạch sẽ hay không bà quản được chắc? Ít nhất con trai tôi với người cha đã chết của nó là máu mủ thật, con trai tôi có tiền đồ hơn thằng con chỉ biết tán gái tiêu tiền của bà nhiều."
Nhạc phu nhân lại khinh bỉ nói với Du Khiên: "Về nhìn kĩ lại hàng xóm xem, xem con trai ông giống ông hay giống ông ta nhé, đừng mất công làm chim sẻ bao năm rồi mà không biết."
Bà cố tình nói vậy, chọc cho đôi vợ chồng này tức chết, chết được cả đôi thì càng tốt.
Yến Thanh Ti nhịn không được vỗ tay mấy cái cổ vũ Nhạc phu nhân, sức chiến đấu của bà mẹ chồng tương lai của cô giờ đã dũng mãnh đến mức này rồi.
Yến Thanh Ti bỗng thấy mừng vô cùng, hoàn toàn không cần cô phải đứng ra, tự dưng cô thấy cuộc đời này... nhàm chán quá!
Yến Thanh Ti vừa cười vừa nói với Hạ An Lan đứng bên cạnh: "Bác... mẹ chồng tương lai của con ngầu quá nhỉ?"
Hạ An Lan cười nhạt: "Ngầu lắm!"
"Bác có thấy tự hào không?"
Hạ An Lan cúi đầu nhìn cô, Yến Thanh Ti sờ mũi: "Khụ khụ.. là con tự hào, con cảm thấy rất kiêu hãnh và tự hào về bà mẹ chồng tương lai này của mình!"
Lúc này mặt Du Khiên tái mét y như bị trúng độc: "Không phiền Nhạc phu nhân phải bận tâm. Ai mà chẳng có quá khứ, kể cả khi ấy Như Sương có thật sự từng thích anh An Lan thì cũng là chuyện rất bình thường. Dù sao anh ấy cũng là người xuất sắc như vậy, đáng được người người ngưỡng mộ, nhưng Như Sương cũng nói rồi, cô ấy chỉ sùng bái anh trai mình thôi, tôi tin cô ấy."
Du Khiên là kẻ lão làng trên thương trường. Dù trong lòng ông ta có nghi ngờ đi nữa, ông ta cũng biết vào lúc này vợ chồng ông ta không thể chia rẽ được.
Kể cả có phải ly hôn, phân chia tài sản đi nữa cũng là chuyện sau khi đã giải quyết xong chuyện này.
Yến Thanh Ti từ từ nói: "Chậc chậc, giờ lại thành sự ngưỡng mộ của em gái với anh trai cơ đấy? Lời từ miệng Du phu nhân liệu có câu nào là thật không?"