Một câu của Yến Thanh Ti khiến Hạ lão gia vẫn đang muốn nói chuyện trong nháy mắt không thốt ra được câu nào, trong cổ họng giống như có một cây gai, khó chịu không nói nên lời, bỗng nhiên ông không dám nhìn vào mắt Yến Thanh Ti.
Ánh mắt Nhạc Thính Phong chua xót, nắm chặt tay Yến Thanh Ti, muốn truyền cho cô một ít sức mạnh.
Yến Thanh Ti cười một tiếng, nói: "Tôi không biết mất người ở đây có từng trải qua khoảng thời gian lúc nào cũng có thể chết hay không, sống một giây cũng khó khăn, tôi thì đã nếm qua, những ngày đó cả đời này tôi cũng không muốn quay đầu lại nhìn một lần nữa."
"Tôi biết mấy người không người nào thích người có vết nhơ như tôi. Tôi cũng không thích. Cũng có lúc tôi xem thường chính mình, những gì tôi trải qua chắc chẳng ai muốn thử, nhưng cho dù có phải trải qua một lần nữa tôi vẫn lựa chọn như vậy. Tôi còn sống, ít nhất ngày thanh minh vẫn còn một người nhớ đến mẹ mà dâng cho bà một bó hoa. Tôi chết rồi, còn ai nhớ đến bà ấy?"
"Tôi mà chết thì chẳng ai biết tới một người đàn bà tên Nhiếp Thu Sính bị chết oan uổng như thế nào?"
Đó đã từng là tất cả chấp niệm của Yến Thanh Ti, là thứ duy nhất có thể cho cô động lực sống tiếp, để vì một ngày nào đó có thể báo thù cho mẹ mà cô chưa từng nghĩ đến chính bản thân mình.
Một đoạn quá khứ không dám quay đầu nhìn lại, Yến Thanh Ti không trách mình, mặc dù cô sống không dễ dàng nhưng trên cõi đời này có mấy ai sống được dễ dàng, cuộc sống của mỗi người phụ nữ trong khu đèn đỏ kia cũng thế, đều là một màu đen.
Có điều, cô còn có thể từ đó đi ra, có thể về nước, có thể báo thù cho mẹ.
Gặp được Nhạc Thính Phong, gặp được Nhạc phu nhân, hai người có thể tin tưởng cô vô điều kiện, như thế cô đã may mắn hơn rất nhiều người.
Cô không có gì oán trách.
Con đường trước kia hay con đường sau này đều là con đường cô đã tự mình đi qua, đã sớm trở thành một phần trong cuộc đời, cho dù cô không muốn nhắc tới như thế nào nhưng cuối cùng vẫn có một ngày cô phải đối mặt với nó. Chỉ là cô không nghĩ cái ngày ấy lại xuất hiện như thế này.
Hạ lão gia nghe mà trong lòng khó chịu, ông muốn bảo Yến Thanh Ti đừng nói nữa, nhưng chẳng thể nào nói ra được một lời.
Ánh mắt Yến Thanh Ti khô khốc: "Tôi đã nói từ trước, tôi không phải một người lương thiện. Vì đạt được mục đích của mình, tôi có thể không chừa bất cứ thủ đoạn nào mà làm rất nhiều chuyện, cho nên... nhất định mấy người sẽ cảm thấy thất vọng với tôi, tôi cũng chẳng muốn cho mấy người hi vọng."
Yến Thanh Ti nói xong, từ đầu đến cuối đều không khóc, trong mắt cô dường như không hề lưu một giọt nước mắt.
Nhạc phu nhân kéo một bên cánh tay của Yến Thanh Ti, trên mặt đã sớm rơi đầy nước mắt, dường như lệ trong mắt cô đã được Nhạc phu nhân khóc thay.
Bà khản giọng hét lên: "Mấy người lấy tư cách gì mà chỉ trích nó? Đúng, mỗi người trong chúng ta đều là người trong sạch, Thanh Ti không có cách nào so với chúng ta, nhưng chúng ta cũng chỉ ỷ lại vào sự che chở đùm bọc của gia đình..."
Yến Thanh Ti nhàn nhạt nói: "Ở nước M tôi từng làm rất nhiều chuyện xấu, đại khái mấy chuyện mọi người không thể nào nghĩ tới thì tôi cũng từng làm rồi. Sau này, không chừng còn bị bới móc ra nhiều lắm, vì để tránh cho chuyện hôm nay lặp lại nên báo trước cho mấy người một tiếng."
"Tôi nói xong rồi, còn muốn hỏi gì không?"
Không có ai lên tiếng, Nhạc phu nhân nhỏ giọng khóc thút thít, bà muốn an ủi Yến Thanh Ti nhưng không biết nói gì lúc này.
Trong lòng Hạ An Lan bị đâm một cái thật đau, khi Yến Thanh Ti tự tay đem vết sẹo của mình rạch ra, ông nghe giọng của cô, trước mắt tựa như thấy một vết thương đang ào ào đổ máu, nụ cười của cô dường như đang châm chọc những những người được gọi là thân nhân này.