Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1112: Bà thích bác tôi lắm mà, thế thì để bà chết trong tay bác ấy vậy



Cô y tá sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, nhưng nhìn thấy Hạ Như Sương thê thảm như vậy bèn vội vàng lên tiếng: “Cô mau buông bệnh nhân ra, sức khoẻ của bệnh nhân rất… rất suy nhược…”

Yến Thanh Ti nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt đó chẳng khác gì ánh mắt của ác quỷ khiến cho cô y tá sợ đến mức lùi về sau mấy bước, che miệng không dám nói thêm một câu nào nữa.

Dù gì cũng là một ngôi sao nổi tiếng, sao có thể như thế này được chứ, nói đánh là đánh, lại còn hung tàn đến thế nữa?

Đối với Yến Thanh Ti mà nói đây không hoàn toàn là đang diễn kịch, sự hận thù trong lòng cô đối với Hạ Như Sương đã sớm không cần phải che dấu.

Lo lắng duy nhất khi cô nhìn thấy Hạ Như Sương đó chính là… mình không khống chế được mà đánh chết bà ta.

Hạ Như Sương bị Yến Thanh Ti đá cho nằm bò ra, mặt của bà ta dán trên nền đất, ngọn lửa giận dữ vì khuất nhục, thù hận trong lòng bà ta bùng lên cháy rừng rực, nhưng ngoài sự hận thù còn có cả sự đắc ý, bởi vì điều đó càng chứng minh rằng bà ta đã thành công.

Hạ lão gia bảo Hạ An Lan thả bà ta ra, việc này đã kích lên cơn giận của Yến Thanh Ti. Sau này, bà ta ở trước mặt Hạ lão gia chỉ cần thêm mắm dặm muối là có thể khiến quan hệ của hai người càng xấu đi, khiến Hạ lão gia càng coi thường Yến Thanh Ti hơn.

Chỉ cần không phải ai trong nhà họ Hạ cũng yêu thương cưng chiều Yến Thanh Ti như bảo bối nữa thì cô ta còn có thể đắc ý được bao lâu?

Hạ Như Sương mở miệng, giọng nói run rẩy: “Thanh Ti… Bác biết cháu…vẫn còn hận bác vì chuyện những tấm ảnh, nhưng… chuyện đó thật sự không phải là do bác làm, bác không… không có lý do nào để đối đầu với cháu cả. Cháu đừng làm những chuyện để người thân của cháu đau khổ mà kẻ thù lại sung sướng… Chúng ta, chúng ta mới là người một nhà, tất cả chuyện này… đều là cái bẫy của người khác.”

Hôm nay Yến Thanh Ti cố ý không đi giày đế bằng mà đi một đôi giày cao gót, gót còn mảnh hơn cả cái đinh, chính là vì để chuẩn bị “hạ lễ” cho Hạ Như Sương. Vốn dĩ cô đã chuẩn bị đi rồi, nghe được những gì bà ta nói, cô dùng sức giẫm thật mạnh một cái khiến bà ta kêu thét lên đau đớn.

Yến Thanh Ti cười lạnh: “Ha ha… cái bẫy ư, là bẫy sao…? Mẹ nó, đến bây giờ rồi mà bà vẫn còn giả vờ thánh thiện với tôi. Bà đừng tưởng ông ngoại tin tưởng bà là bà có cơ hội xoay người. Bà cứ đợi đi, bác tôi sẽ nhanh chóng vạch trần bộ mặt giả dối đó của bà ra thôi, tôi muốn bà đền mạng cho mẹ tôi.”

Trong lòng Hạ Như Sương càng thêm căng thẳng, xem ra Hạ An Lan thật sự sắp nắm được chứng cứ rồi, bà ta phải hành động ngay lập tức.

Yến Thanh Ti cúi đầu cười lạnh: “Không phải bà thích bác tôi lắm sao? Đến lúc đó... có thể chết trong tay bác tôi, chắc bà cũng yên ổn nhắm mắt được rồi nhỉ?”

Hạ Như Sương siết chặt nắm đấm, móng taygẫy, bà ta cũng không cảm thấy đau, bà thề với lòng mình, nhất định sẽ khiến Yến Thanh Ti chết còn thảm hơn so với mẹ cô ta.

Hạ lão gia làm đúng như những gì Yến Thanh Ti đã nói, cảm thấy thời gian cũng hòm hòm rồi, vội vàng lao ra, ông hét lên từ phía xa: “Thanh Ti, con làm cái gì thế hả, con mau buông Như Sương ra.”

Hạ Như Sương khó khăn ngẩng dậy, thấy Hạ lão gia đang hoảng hốt chạy lại, trong lòng bà ta cười lạnh.

Yến Thanh Ti, để rồi xem chúng ta ai mới là người cười đến cuối cùng?

Hạ lão gia chạy đến nơi đã thở hổn hển, nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Như Sương, trong lòng ông cảm thấy rất phức tạp, nhưng vẫn làm theo những gì Yến Thanh Ti đã nói với ông, trên mặt đầy phẫn nộ: “Con còn không mau buông ra, đây là bệnh viện.”

Yến Thanh Ti vẫn không chịu nhấc chân ra, cô hất cằm: “Nếu con không buông ra thì sao?”

Hạ lão gia chỉ tay vào cô, ngón tay run run, tức đến nỗi thở hổn hển: “Con buông ra. Như Sương là con gái nuôi của nhà họ Hạ, nó là trưởng bối của con, con không tôn trọng nó thì thôi, nhưng ngay cả lễ nghĩa cơ bản con cũng không hiểu là sao? Chẳng lẽ con cũng cư xử với người khác ở ngoài xã hội như thế à? Ngang ngược càn rỡ, không tôn trọng người lớn, hơi một chút là đánh người, con xem con còn giống một đứa con gái nữa hay không?”