"Là ai cầu hôn ai vậy, sao bà không biết một chút gì hết?"
Trên mặt Hạ lão thái lúc này mới toát ra vẻ vui mừng.
Yến Thanh Ti khoác cánh tay của bà: "Ngày bà ngoại hôn mê, con kéo anh ấy đi cục dân chính ạ, là con cầu hôn anh ấy, tiền đăng kí cũng là con chi, sau này... con là bà chủ của anh ấy. Giấy đăng kí con không mang theo, ngày mai mang đi cho bà ngoại xem."
Hạ lão thái xoa đầu Yến Thanh Ti, gật đầu liên tục: "Tốt, tốt..."
Nhạc phu nhân bưng nước ấm tới, nghe được đối thoại của hai người thì cười nói: "Dì Uyển, dì sắp được bế chắt rồi!"
Hạ lão thái gật đầu: "Đúng thế..."
Bà hỏi: "Thanh Ti với Thính Phong đã đăng kí rồi, vậy con với An Lan thì định lúc nào vậy?"
Phốc...
Nhạc phu nhân đang uống nước, nước rất nóng, vốn bà đã định uống rất từ từ,nhưng nghe được câu hỏi của Hạ lão thái khiến bà không cẩn thận uống một hớp to, nóng không chịu được, trong nháy mắt liền phun ra.
"Dì... Dì..."
"Thôi, con đành nói thật vậy, ban đầu con... là vì chọc tức hạ Như Sương nên con... con mới cùng Hạ An Lan… căn bản là không có chuyện kia."
Hạ lão tháitỏ vẻ tiếc nuối: "A, như vậy à..."
Yến Thanh Ti ở một bên cười nói: "Nhưng mà... bác con đồng ý rồi."
Nhạc phu nhân quay đầu trừng mắt với cô một cái: "Bây giờ bác là mẹ chồng con đấy, con phải đứng về phe bác chứ?"
Yến Thanh Ti nâng mặt nói: "Nhưng mà bác Lan cũng là bác ruột con mà."
Hạ lão tháimỉm cười, con trai của bà tất nhiên bà hiểu rõ ràng, nếu nó không thích thì dù có diễn cũng không chịu diễn đâu.
Bà nâng đầu lên nhìn, đèn phòng cấp cứu vẫn đang sáng.
Về sau, cái nhà này chắc sẽ bình yên lại rồi.
...
Nhạc Thính Phong ngồi chồm hỗm dưới đất, Hạ Như Sương vẫn đang chìm trong cơn sốc, bà ta cảm nhận được một cách rõ ràng sinh mệnh của mình đang trôi đi theo máu tươi đang chảy ra.
Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn đồng hồ: "Nếu không ai cứu bà 10 phút nữa bà sẽ chết."
Hạ Như Sương run rẩy nói: "Tôi... tôi... có thể giúp cậu, giúp cậu thực hiện... rất nhiều... nguyện vọng. Tôi... tôi có khả năng tiên tri, tôi... có thể giúp cậu..."
Nhạc Thính Phong cười ha hả: "Chậc, tiên tri à, vậy bà... tính một chút xem lúc nào bà chết, có phải... hôm nay không?"
"Tôi... tôi có thể cho cậu... rất nhiều tiền... Cậu muốn bao nhiêu cũng được."
Nhạc Thính Phong khinh bỉ nói: "Tiền? Bà nhìn xem tôi có thiếu tiền không? Lời này của bà đúng là sỉ nhục tôi quá! Bà có tin nếu tôi thật sự trở mặt thì nhà họ Du cũng thành vật trong túi tôi không?"
"Cậu... cậu muốn cái gì cũng được, tôi có thể cho cậu."
Nhạc Thính Phong không để ý đến bà ta: "Ài, Thanh Ti nói tôi không cần để ý đến bà nhưng để cho bà chảy máu đến chết tôi cũng thấy thật đáng thương, hay là tôi cho bà chết nhanh một chút?"
Nhạc Thính Phong nói xong liền cầm con dao gọt trái cây lên, lắc lắc tay: "Bà muốn cắt cổ, hay là đâm một nhát vào tim?"
"Cậu... các người, chẳng lẽ... không muốn biết... chân tướng sao? Tôi chết... thì các người sẽ không biết được cái gì hết."
Nhạc Thính Phong lắc đầu một cái: "Không trách sao Thanh Ti nói bà không được thông minh cho lắm, sao bà lại có thể ngu như thế nhỉ? Chúng tôi biết mấy cái đó làm gì, dù sao thì cũng là do bà làm hết, lãng phí nhiều thời gian như thế chẳng đáng giá chút nào.”