Nhạc Thính Phong nheo mắt lại: "Anh không làm gì cả, nếu không tác động gì từ phía mẹ thì với tính trẻ con của mẹ cũng khiến Hạ An Lan ăn đủ rồi, chỉ cần mẹ cũng đã có thể dày vò ông ta rồi, chúng ta không cần làm gì cả, tọa sơn quan hổ đấu là được rồi."
Yến Thanh Ti gật đầu một cái: "Được… rồi! Đúng là con ruột có khác."
...
Kì hạn ba ngày của Du Dực đã tới, ông đưa cho Yến Thanh Ti một sợi tóc để ngày mai cô đến bệnh viện cùng ông diễn một vở kịch.
Yến Thanh Ti đọc tin nhắn xong, tay siết chặt di động.
Ngày mà cô chờ đợi cuối cùng cũng tới.
Một đêm này, Yến Thanh Ti cơ hồ không ngủ nổi, Nhạc Thính Phong thức cùng cô một đêm.
Trời sáng, hai người vẫn ăn một bữa sáng như bình thường, 10 giờ, Nhạc Thính Phong đưa cô đến bệnh viện.
Ở ngoài phòng bệnh đợi gần hai tiếng đồng hồ Yến Thanh Ti mới gặp được Du Dực, ông thay bộ đồ bác sĩ, lúc nói chuyện nhìn không khác gì một vị bác sĩ thực thụ.
"Chờ lát nữa con hãy vào."
Yến Thanh Ti gật đầu: "Vâng, được... chú cẩn thận."
Du Dực cười cười: "Không sao đâu, chính con cẩn thận là được rồi."
Du Dực cầm hồ sơ bệnh án, đeo kính với khẩu trang lên lại trông càng giống bác sĩ của bệnh viện, ông đi tới cửa, giống như hai lần trước đưa tay làm bộ đánh ngất xỉu hai vệ sĩ trước cửa.
Hai vệ sĩ đứng trước cửa làm bộ té xỉu cũng rất chuyên nghiệp, nằm trên đất, dù không ai để ý đến họ cũng không nhúc nhích.
Hạ Như Sương vẫn luôn chờ đợi, Du Dực là hy vọng duy nhất của bà bây giờ, bà ta phải chờ Du Dực tới.
Vết thương trên người đau đớn lâu như thế cũng dần trở thành chết lặng.
Bà ta đếm từng giây, vốn tưởng đến tối Du Dực mới đến lại không ngờ rằng Du Dực lại xuất hiện giữa ban ngày.
Hạ Như Sương yếu ớt nói: "Sao chú lại tới lúc này, bây giờ... có thể trốn được sao?"
Du Dực kéo khẩu trang xuống, "Bà nghĩ tôi cố ý ăn mặc như này để làm gì?"
"Vậy... chú làm thế nào đưa tôi ra khỏi đây được?"
"Tôi tự có biện pháp của mình. Chờ đấy, tôi sẽ quay lại."
Du Dực ra cửa, vòng vào nhà vệ sinh kéo tới một chiếc xe đẩy, ông thay bộ đồ nhân viên vệ sinh rồi trở lại phòng bệnh.
Du Dực chỉ chiếc xe đẩy: "Bà ngồi vào, tôi đẩy bà ra."
Hạ Như Sương đã đau đến độ không thể nhúc nhích, "Hóa ra chú... muốn dùng cách này... đưa tôi ra ngoài...? Không đúng, chú... trực tiếp đánh ngất bọn họ rồi đẩy xe tới là được, tại sao lại phải giả dạng thành bác sĩ?"
Du Dực khinh thường nói: "Bà nghĩ nhân viên vệ sinh có thể tới đây sao? Mặc đồ bác sĩ đương nhiên là để giải quyết hai người gác cửa."
Hạ Như Sương vội vàng nói: "Xin lỗi... xin lỗi, tôi... không phải không tin chú, tôi là..."
"Đừng nói nhảm, mau ngồi vào, bà nghĩ có nhiều thời gian lắm à?"
Hạ Như Sương muốn ngồi dậy, nhưng chỉ mới hơi cử động thì những vết thương trải đầy trên người đều đau, vết thương mới vết thương cũ cũng sẽ nứt vỡ hết ra.
Bà ta đau đến cả người đều chảy mồ hôi: "Tôi... đau quá, không nhúc nhích được."
Du Dực chán ghét mà đeo găng tay vào, kéo Hạ Như Sương xuống, không có nửa điểm dịu dàng.
Hạ Như Sương đau mà chỉ dám cắn răng chịu không dám thét lên, hai chân bà ta rơi trên mặt đất, căn bản là đứng không vững phải dựa vào cánh tay của Du Dực.
Đột nhiên Du Dực biến sắc: "Không tốt, có người tới, mau..."
Hạ Như Sương cả kinh, nhưng mà bà ta chưa bước nổi hai bước thì ngoài cửa đã truyền đến thanh âm của Yến Thanh Ti: "Người canh cửa sao lại ngất xỉu? Chẳng lẽ là..."
Du Dực ném Hạ Như Sương xuống, nhanh chóng chạy tới cửa.