Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1189: Cô ta còn sống chúng ta chỉ có thảm hại hơn thôi!



Đôi mắt Hạ Như Sương đỏ thẫm, nhìn chằm chằm vào con dao đang kề lên cổ Yến Thanh Ti, trước mặt bà ta dường như xuất hiện cảnh tượng con dao kia cắt đứt cuống họng Yến Thanh Ti, máu tươi phun ra tung tóe khắp nơi.

Nếu như bà ta có thể cử động, nhất định hiện tại bà ta sẽ nhào qua tự mình ra tay.

Du Dực làm bộ muốn động thủ, Yến Thanh Ti đột nhiên mở miệng: "Chờ một chút... trước khi chết tôi còn một vấn đề cuối cùng."

Du Dực ngừng lại: "Được, đằng nào cô cũng sắp chết nên để cho cô lưu lại mấy lời trăn trối, thỏa mãn nguyện vọng sau cùng của cô."

Con mắt Hạ Như Sương như sắp nứt ra, quát nói: "Du Dực, đừng cho nó bất cứ cơ hội mờ mồm, nhanh lên, nó phải chết..."

Du Dực lạnh mắt nhìn thẳng vào mắt Hạ Như Sương, ánh mắt không có chút độ ấm nào: "Tôi làm gì không cần bà ở một bên quơ tay múa chân, trừ khi bà muốn tôi đứng về phe cô ta."

Hạ Như Sương lập tức không dám mở miệng, Du Dực là người có bản lĩnh. Nếu như ông đứng về phía Yến Thanh Ti thì bà ta không còn bất cứ cơ hội nào thoát được.

Hạ Như Sương vì lấy lòng Du Dực mà nói: "Được, nếu Du Dực đã nói như vậy thì mày hỏi đi, nếu tao biết sẽ trả lời để cho mày đỡ phải tiếc nuối mà chết."

Yến Thanh Ti nhìn chằm chằm Hạ Như Sương: "Hạ Như Sương, chuyện 40 năm trước mẹ tội bị bắt cóc có phải do bà làm hay không? Sao bà làm được, tôi bây giờ chỉ muốn biết chuyện này, hy vọng bà nhìn tôi sắp chết mà trả lời cho tôi."

Các thớ cơ trên mặt Hạ Như Sương co giật, đầu óc chớp nhoáng xoay chuyển mấy lần.

Có nên nói hay không? Có cần phải nói không?

Du Dực cau mày: "Đừng lãng phí thời gian của tôi."

Hạ Như Sương nhìn Du Dực đã sắp mất kiên nhẫn, đầu óc nhanh chóng nghĩ: "Không ngờ mày lại nhớ mãi không quên chuyện này, nhưng mà tao không muốn nói, mày có thể chết rồi."

Yến Thanh Ti nói với Du Dực: "Nếu bà ta đã không nói cho tôi vậy nguyện vọng của tôi chưa được thỏa mãn rồi, ông là một người đáng tin, vậy thay vì giết tôi ông có thể đánh ngất xỉu tôi rồi trói lại, ông vẫn có thể chạy thoát, mà bác tôi nhìn ở phần ông đã thả tôi một mạng thì có lẽ có bắt ông cũng không giết ông đâu."

Du Dực không trả lời ngay, tựa như đang suy nghĩ đề nghị này.

"Nói cũng có lý, quả thật tôi... không nên giết cô, nếu giết cô thật lại thành tự tìm rắc rối cho mình."

Hạ Như Sương vừa nghe đã vội vàng nói: "Du Dực, chú không hiểu nó đâu, nó còn sống thì hai chúng ta chỉ càng thảm hơn thôi. Nó là ma quỷ, không thể tin nó."

Du Dực khinh thường nói: "Trước đến nay tôi vẫn luôn là người nói một là một, nói hai là hai, đã đồng ý rồi thì phải làm, bà ít nói nhảm đi."

Du Dực vừa nói vừa giơ tay muốn đánh choáng Yến Thanh Ti.

Hạ Như Sương vội nói: "Được, tôi nói cho nó biết, thỏa mãn nguyện vọng của nó, chờ tôi nói xong, chú phải giết chết nó."

Du Dực không kiên nhẫn, bực mình nói: "Con mẹ bà, sao cứ phí thời gian như thế, tôi xem là bà muốn chết ở đây đúng không?"

Hạ Như Sương run lên: "Không, không, không phải, tôi sẽ nói ngay..."

Bà ta nhìn về phía Yến Thanh Ti, hung tợn nói: "Yến Thanh Ti, mày nghe cho rõ, cái chết 17 năm trước của con mẹ khốn nạn của mày là do tao làm, mày nói xem liệu chuyện 40 năm trước còn có ai khác nữa nào?"

Yến Thanh Ti lạnh lùng nói: "Bà hẳn là nên cảm thấy may mắn vì hiện tại trên cổ tôi đang kề dao, nếu không... bây giờ tôi chắc chắn đâm chết bà."

"Ha ha ha... đâm chết tao? Cả mày lẫn mẹ mày đều không phải đối thủ của tao. Không phải mày vẫn luôn theo đuổi chân tướng sao, vậy để tao nói rõ đầu đuôi cho mày, để cho mày chết xuống dưới kia gặp mẹ mày thì còn nói được cho nó biết nó chết như thế nào."