Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1268: Nửa đêm rất thích hợp hủy thi diệt tích



Tằng Niệm Nhan đau tới mức há mồm muốn hét lên, nhưng còn chưa kịp phát ra tiếng đã bị Diệp Thiều Quang bịt miệng lại.

Tiểu Từ sợ tới mức nhắm chặt mắt lại, mẹ ơi, tàn bạo quá, quá tàn bạo…

Diệp Thiều Quang nhìn Tiểu Từ, ý giục cậu mau động thủ, còn chần chừ đứng đó làm gì? Đây là địa phương nào chứ, không đánh nhanh rồi chạy lấy người, nếu bị phát hiện ra thì toi, nơi này còn có Tằng Khả Nhân và trợ lý của cô ta ở đó.

Tiểu Từ cắn răng một cái, tên khốn này dám có ý đồ với chị Thanh Ti, đáng đánh…

Vì thế, Tiểu Từ nổi điên lên, tay cầm gậy gỗ đánh thẳng xuống đầu Tằng Niệm Nhân.

Tằng Niệm Nhân đau tới run rẩy, trong đầu chỉ đang nghĩ một cước kia có làm anh ta đoạn tử tuyệt tôn hay khong, sau đó chỉ nghe trên đầu kêu “ong” một cái, gáy lĩnh nguyên một gậy.

Trước mắt tối sầm, cả người hắn mềm oặt.

Tiểu Từ sợ tới mức quăng luôn gậy đi, kêu lên: “Chết rồi… đã… hôn mê rồi. Chúng ta mau chạy tôi. Nếu bị người ta phát hiện ra sẽ không hay đâu.”

Diệp Thiều Quang chậm rãi đứng lên: “Đi cái gì mà đi. Cởi hết quần áo của hắn ra, khiêng đi.”

Tiểu Từ trừng mắt: “Anh đi mà làm.”

Diệp Thiều Quang duỗi duỗi tay, đá Tằng Niệm Nhân một cái, xác định hắn thật sự hôn mê mới nói: “Không phải cậu chẳng lẽ tôi à? Làm nhanh lên.”

Tiểu Từ cắn răng, oán hận trừng mắt nhìn Diệp Thiều Quang một cái. Nửa đêm bị anh ta lôi tới đây làm chuyện xấu, sớm biết thế này đã không đi.

Tiểu Từ lo lắng bị người khác phát hiện ra, chỉ có thể nhanh chóng cởi hết quần áo của Tằng Niệm Nhân, chỉ để lại đúng cái quần lót: “Thế này được chưa?”

Chứ không lẽ…

Diệp Thiều Quang lại nói: “Tiếp tục cởi, cởi hết…”

“Anh… biến thái à?”

“Bảo cởi thì cứ cởi đi, nói nhiều câu vô nghĩa thế làm gì?”

Tiểu Từ cắn răng, cuối cùng túm lấy cái quần lót của Tằng Niệm Nhân lột ra. Nhìn thằng bé của Tằng Niệm Nhân, cậu ta trầm mặc hồi lâu, cuối cùng ngẩng đầu nói với Diệp Thiều Quang: “Kỳ thực… Anh không cần đá đâu.”

Lần này, Diệp Thiều Quang đồng tình với lời nói của cậu: “Đúng là không cần đá thật. Không ngờ lại là phế vật, chỉ để làm trang trí mà thôi.”

Đúng là chỉ được cái mẽ ngoài nhìn có tí nam tính, không ngờ của nả lại chả ra làm sao, không biết trước đây hắn ngủ với người khác có xơ múi được gì không?

Tiểu Từ khiêng Tằng Niệm Nhân cả người lõa thể lên: “Có thể đi chưa?”

Diệp Thiều Quang gật đầu, nhìn dấu chân mình lưu lại trên mặt đất, tùy tiện túm lấy quần áo của Tằng Niệm Nhân lau lau, sau đó mới rời khỏi phòng.

Trong ngoài viện vẫn một mảng tối đen, mưa lướt thướt xóa đi mọi dấu chân, hai người thuận lợi ra tới ngoài cửa.

Cả người Tiểu Từ ướt đẫm, cả giận mắng: “Sao anh bắt tôi khiêng hắn hả?”

Diệp Thiều Quang tâm tình rất tốt, nói: “Đương nhiên là hủy thi diệt tích.”

Tiểu Từ sợ tới cả người mềm nhũn, hất Tằng Niệm Nhân trên vai xuống, kinh hô: Anh… Anh có biết giết người là phạm pháp không hả?”

“A… thế giờ không phải là đang làm chuyện phạm pháp à? Cậu với Yến Thanh Ti chưa từng làm chuyện gì phạm pháp à?”

“Tôi… đó không phải là đi giết người.”

Diệp Thiều Quang liếc cậu một cái, tiếp tục đi về phía trước.

“Tôi bị anh hại chết rồi.” Tiểu Từ lại cõng Tằng Niệm Nhân lên, vội vàng đuổi theo.

Đi về phía bắc thị trấn, Diệp Thiều Quang nói: “Đi thôi, quăng hắn đi.”

Tiểu Từ nhìn bãi rác trước mặt, dù trời mưa nhưng vẫn tản ra mùi rất kinh khủng: “Cái này…”

Diệp Thiều Quang hất cằm: “Không phải cậu không muốn giết người sao? Thế thì quẳng hắn ở đây đi.”

Tiểu Từ nghe tới mấy chữ “không phải giết người” thì vội vàng lẳng Tằng Niệm Nhân lên bãi rác.