Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1294: Tôi cố tình để anh bắt cóc tôi



Yến Thanh Ti cười ha ha: “Anh chắc chắn là giờ anh còn khả năng đó chứ? Bị đạp không nhẹ mà, đúng không?”

Lúc trở về, Diệp Thiều Quang đã nói với Yến Thanh Ti là anh ta đã đạp hỏng đồ chơi của Tằng Niệm Nhân, đường nhiên… thứ đó có phế hay không phế thì cũng chả khác gì nhau, đều là đồ bỏ đi hết.

Vẻ tươi cười trên mặt Tằng Niệm Nhân bỗng trở nên vặn vẹo, một bàn tay đánh mạnh vào đầu Yến Thanh Ti, khiến cô cụng đầu vào cửa xe.

Lực tay của hắn ta rất lớn, Yến Thanh Ti chỉ cảm thấy mặt rất đau, hai tai ù đi.

Tóc cô lại bị hắn ta túm lấy, kéo về: “Tao biết là mày làm mà. Yến Thanh Ti, lão tử vốn không định làm gì mày, nhưng mày… lại chọc tới người nhà tao, rơi vào tay tao đều là do mày tự tìm lấy thôi.”

Khóe môi Yến Thanh Ti cong lên, khóe miệng rách ra, khi cười cô thấy rất đau, nhưng cô lại càng cười vang.

Cô trêu chọc người nhà họ ư? Yến Thanh Ti thật muốn chửi một câu, mẹ nhà chúng mày.

Nếu không phải Tằng Khả Nhân ba lần bốn lượt tới chọc phá cô, cô có nhàn rỗi đến mức tìm cô ta hỏi tội không?

Chẳng lẽ cô cứ để cô ta tát một cái thật đau, sau đó còn phải giơ má bên kia lên mời cô ta tát tiếp à?

Người nhà này toàn là giống gì vậy? Không biết xấu hổ là gì à?

Tằng Niệm Nhân ra sức túm tóc Yến Thanh Ti, Yến Thanh Ti cảm thấy da đầu cũng sắp bị hắn kéo rách rồi.

“Tiện nhân, mày cười cái gì mà cười.”

Yến Thanh Ti da mặt đau đớn, cười cũng thấy khổ, cô thở dốc hai cái để cơn đau nhanh chóng qua đi.

Rồi mới cười nói: “Cười anh đó. Tằng Niệm Nhân, căn bản tôi còn tưởng anh là kẻ có đầu óc, không ngờ anh lại ngu xuẩn tới mức này. Anh đúng là tên tội phạm ngu ngốc nhất mà tôi từng gặp. Đúng, chính tôi cho người lột sạch quần áo của anh rồi quăng anh lên đống rác đấy…”

“Đốt nơi anh ở cũng là tôi cho người làm, cho nên…”

Tay Tằng Niệm Nhân lại giật một cái, Yến Thanh Ti nhìn tóc mình thầm chửi, mẹ nó, tóc của lão nương…

“Thì ra đúng là mày. Yến Thanh Ti, tao nghĩ mày không muốn sống nữa rồi?”

Hắn luôn nghi ngờ trận hỏa hoạn hôm đó có điểm kỳ quái, nếu là tự nhiên chập điện thì không thể chấp nhận được, dây điện đúng là đã cũ, nhưng chưa tới mức cháy chập được.

Nếu nói là chuột, con chuột mà cắn hỏng dây điện thì nó còn sống được sao?

Trong lòng hắn vẫn luôn không yên, nếu là Yến Thanh Ti làm, vậy chẳng phải cô ta đã nghi ngờ bọn hắn rồi sao?

Yến Thanh Ti càng đau thì cười càng lớn: “Tằng Niệm Nhân, anh nghĩ sao tôi lại cho người đi phóng hỏa nhà anh chứ? Hôm qua tôi đã nghi ngờ các anh sẽ ra tay, cho nên mới sai người đi đốt nhà trọ của các anh. Quả nhiên, thấy anh đã trở lại, còn đem theo không ít người. Anh nói xem, tôi nhìn thấy cảnh đó mà còn không biết anh sẽ ra tay với tôi sao? Chẳng lẽ tôi không đề phòng gì ư? Anh cho là vì sao anh có thể trói và bắt cóc tôi dễ dàng thế chứ hả?”

Tằng Niệm Nhân trong lòng hoảng hốt: “Mày có ý gì?”

Yến Thanh Ti cười ha ha: “Ý của tôi là… tôi cố ý đấy. Tôi cố ý để anh bắt tôi, giờ đã hiểu chưa?”

Trong lòng Yến Thanh Ti kêu gào, lão nương vì kéo dài thời gian mà đã vắt óc tính kế, xây dựng hình tượng của mình vĩ đại như thế, hy vọng bọn Ngự Trì có thể đuổi kịp. Hy vọng Tằng Niệm Nhân ngu xuẩn mà đi tin lời cô nói.

Lời nói của Yến Thanh Ti trực tiếp đổi lại một cái tát tai của Tằng Niệm Nhân: “Con khốn