Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1621: Cậu muốn mạng của tôi, cứ thử xem cậu có lấy được không?



Người nọ cười khổ một cái: “Đội trưởng, bởi vì tiền thôi, tôi bị tiền bức đến không có đừng lui nữa mới bất đắc dĩ phải làm thế này…”

Ngự Trì hướng súng về phía hắn: “Buông súng xuống, chỉ cần cậu buông ngài tổng thống ra, tôi sẽ xin ngài ấy cho cậu một con đường sống.”

“Đội trưởng, thật sự có lỗi, lần này tôi không thể nghe lời anh được. Ngày đó, khi lựa chọn phản bội tiên sinh thì tôi đã biết mình không thể sống nổi nữa, buông súng ra tôi chỉ chết nhanh hơn.” Hắn gọi to: “Các người buông hết súng xuống, đứng vây quanh tôi, các người chỉ cần nổ súng thì có thể xem súng của tôi nhanh hơn hay các người nhanh hơn?”

Ngự Trì cắn răng, tiên sinh ở trong tay hắn, tuy rằng anh ta có 9 phần nắm chắc mình sẽ hạ gục hắn trước khi hắn nổ súng, nhưng… cho dù chỉ có một phần thất bại, anh ta cũng không muốn mạo hiểm.

Ngự Trì buông súng xuống, những cảnh vệ khác cũng làm theo, bọn họ vây quanh Hạ An Lan.

Xung quanh đây có cả những tay súng bắn tỉa, bọn họ vây quanh lấy hắn sẽ giúp ngăn trở tầm mắt của mấy tay súng bắn tỉa kia.

Stuart đắc ý, anh ta nên sớm mang quân bài này ra mới đúng, thật không rõ những người bên trên tại sao lại không cho anh ta dùng?

Bỏ ra nhiều tiền như thế, vất vả lắm mới sắp xếp được một người của mình vào trong đội cảnh vệ của Hạ An Lan, sao lại không dùng ngay chứ?

Yến Thanh Ti không tự chủ được mà nắm chặt lấy cánh tay Nhạc Thính Phong.

Nhạc Thính Phong muốn an ủi cô, nhưng hai tay anh bị buộc chặt, chỉ có thể dùng cánh tay mình chạm vào cô, ý bảo cô không cần lo lắng, hãy tin tưởng Hạ An Lan.

Anh cảm thấy, Hạ An Lan ngay cả bom tự chế của Stuart cũng có thể động tay vào thì sao có thể không biết bên cạnh mình có kẻ phản bội chứ?

Stuart hô: “Hạ An Lan, tôi có thể không lấy mạng ông, nhưng ông phải lập tức thả chúng tôi ra. Nếu không tôi sẽ ra lệnh cho anh ta nổ súng.”

Lần này, Stuart lui từng bước, anh ta nghĩ chỉ cần còn sống ra ngoài là được, nếu anh ta ra lệnh cho A giết Hạ An Lan ở đây thì chắc chắn anh ta không còn mạng mà về.

Stuart cho rằng loại người bạc tình bạc nghĩa như Hạ An Lan, ngay cả tình nhân, cháu gái đều không quan tâm, có lẽ ông ta quý mạng của mình nhất.

Thế nên ông sẽ tuyệt đối tuân theo yêu cầu của anh ta.

Nhưng không nghĩ tới, Hạ An Lan lại nói: “Có thể, vậy cứ nổ súng đi. Tôi nói rồi, con người tôi chưa từng chịu uy hiếp từ ai, dù là lấy tính mạng của người khác hay của chính tôi.”

Stuart chấn động, hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy, sao mọi chuyện luôn không nằm trong kịch bản của anh ta?

Hạ An Lan là người thế nào, tại sao lại không sợ chết chứ?

Ông ta có thể bỏ được tất cả mà chết được sao?

Stuart hoài nghi và nóng nảy, không nhịn được lại hỏi: “Hạ An Lan, ông chắc không? Đầu ông cũng không phải đồ chơi, nếu ăn đạn là sẽ mất mạng ngay đấy. Ông không sợ chết à? Ông bỏ được địa vị và tất cả những gì mình đang có à?”

Hạ An Lan vẫn bình tĩnh không gợn sóng, dường như đầu chỉ là để trang trí cho đẹp, căn bản không biết dùng.

Ông nói: “Nổ súng đi, nói không chừng tôi mạng lớn lại không chết.”

Stuart cắn răng, lão hồ li này thật sự cứng đầu, ngay cả mạng mình cũng không thèm quan tâm nữa.

Xem ra, lần này thật sự không trốn được rồi, nhưng… có thể kéo tổng thống một nước chết theo cũng đáng lắm.

Stuart lạnh lùng nói: “Ông… tốt, tốt… Ông đã nghĩ như thế thì tôi sẽ thành toàn cho ông. Dù sao các người cũng sẽ không bỏ qua cho tôi, vậy ông chết cùng chúng tôi luôn đi.”

Anh ta lập tức ra lệnh: “A, ra tay đi, giết ông ấy.”

Trên mặt A hiện lên vẻ đấu tranh.