Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1752: Đi vạn dặm mới tìm được một con rể tốt



"Hơn nữa, con rể cũng là con cái trong nhà, Tiểu Mộ cưới nó chẳng khác nào con của chúng ta, tôi xót con tôi, ông quản được à?”

Đại khái đây chính là sự khác nhau giữa mẹ vợ với cha vợ, mẹ vợ càng nhìn con rể càng thuận mắt.

Mấu chốt là khuôn mặt kia của Mộ Dung Miên lại rất dễ hạ gục phái nữ.

Còn mấy ông cha vợ trước giờ lại luôn bắt bẻ con rể từ ly từng tý một, ai cho anh bắt cóc con gái tôi chứ?

Hai người chuẩn bị xong xuôi liền ra ngoài, bà Quý còn nhìn cửa phòng của con gái mà cười trộm hai tiếng.

Bà liếc mắt một cái, nghiêm giọng nói với ông Quý. “Được rồi, đừng có làm cái mặt đen thui đó nữa, nếu ông không thích Tiểu Mộ thì hôm qua lúc nó nói nó là con rể ông, ông lại tha cho nó à?”

Ông Quý hừ một tiếng: “Tôi cho nó mặt mũi đấy chứ, nếu tôi mà thực sự muốn truy cứu chuyện này thì giờ nó cũng đừng hòng bước được vào cửa nhà chúng ta.”

Bà Quý đóng cửa lại, để cho ông Quý đi trước. “Xì, ông đúng là khẩu xà tâm Phật, đi thôi đi thôi… Tôi xem thằng bé đó không phải là kiểu người chỉ biết lừa dối người khác đâu. Tối qua Miên Miên đã nói với tôi rồi, chúng nó đã quen nhau hai năm, thằng bé ấy càng ngày càng tốt với nó, càng ngày càng hoàn hảo hơn so với hồi mới theo đuổi, còn rất yêu nó. Con gái chúng ta được hạnh phúc như thế, chúng ta nên vui mừng mới đúng, huống chi, hai đứa nó kết hôn rồi, chúng ta còn sợ không sớm có cháu ngoại à?”

“Tôi nhìn mặt mũi cháu ngoại tương lai nên mới không so đo với nó.”

“Tiểu Mộ đẹp trai thế, Miên Miên nhà chúng ta cũng không xấu, sau này con cái của chúng nó không biết sẽ xinh đẹp thế nào nữa, tôi cứ nghĩ tới là kích động không ngủ nổi.”

“Tất nhiên rồi, cháu ngoại của tôi chắc chắn là xinh nhất tiểu khu này…”

Hai ông bà vừa đi vừa nói, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn ngày thường rất nhiều.



Hai người tập thể dục xong thì đi mua bữa sáng, lúc về nhà đã hơn 8 giờ.

Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi.

Hai ông bà đứng ở cửa há hốc mồm, sửng sốt một hồi, đây là nhà họ à?

Bọn họ lâu lắm rồi không nấu bữa sáng ở nhà, toàn là sau khi đi thể dục thì mua bữa sáng ở bên ngoài về ăn cả.

Hai người đặt đồ ăn xuống bàn, vội vàng chạy vào bếp, chỉ thấy Mộ Dung Miên đang mặc tạp dề của bà Quý đứng ở bếp chiên trứng gà.

Ở trên bàn, đã có một cái trứng được chiên xong, màu sắc vàng tươi nhìn có vẻ rất hấp dẫn.

Hai người ông nhìn bà, bà nhìn ông.

Ông Quý đang định nói chuyện thì đã bị bà Quý che miệng túm đi, kéo vào phòng.

Hai người vừa đi, Mộ Dung Miên xoay người mỉm cười. Buổi sáng dậy làm bữa sáng có lẽ là sẽ lấy lại được chút hảo cảm đã mất đi với ba mẹ vợ, chuyện tốt như thế sao anh có thể buông tha được chứ?

Vừa vừa cửa, bà Quý liền buông chồng ra, hưng phấn nói: “Lão Quý, ông có thấy không, ông có thấy không, trứng gà chiên ngon như thế, nhìn còn ngon hơn tôi làm nhiều. Trời ạ, sao con gái chúng ta lại may mắn thế chứ.”

Ông Quý vẫn kiên trì, nói: “Cũng phải ăn đã rồi mới nói được, nhỡ đâu không ăn nổi thì sao.”

Ông vừa nói xong đã bị vợ cấu cho một cái.

“Ông lấy tư cách gì mà ghét bỏ chứ? Nhiều năm như thế nhưng ông đã làm được bữa cơm nào, chiên được cái trứng gà nào ngon như thế chưa? Tôi nói cho ông biết, hiện giờ, những người đàn ông biết nấu cơm đều là những người đàn ông thương vợ cả. Miên Miên còn ngủ mà Tiểu Mộ đã dậy nấu cơm, ông xem mấy động tác thuần thục của nó xem, rõ ràng là thường xuyên làm việc đó, Miên Miên quá là có phúc rồi.”

Bà Quý trước đó cảm thấy Mộ Dung Miên rất tốt, nhưng sau khi thấy anh nấu cơm thì lại cảm thấy thật sự là con rể đi vạn dặm mới tìm được một người.