Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1776: Đánh thì đánh, có gì phải sợ



"Thiếu gia, đưa tới đâu?”

Mộ Dung Miên liếc mắt nhìn Claude một cái: “Quăng về cửa nhà hắn.”

Hai người do dự một chút nhưng vẫn nói: “…Vâng.”

Claude bị tha ra ngoài, quần hắn ướt đẫm nước tiểu để lại một dấu nước thật dài trên mặt đất. Mộ Dung phu nhân càng nhìn càng ghê tởm, vội vàng sai người đi lau chùi.

“Người đâu, mau dọn dẹp sạch sẽ chỗ này…” Bà ta dừng một chút lại nói: “Không, dọn dẹp hết phòng khách này một lần, tiêu độc luôn.”

Đám người hầu không ai nói gì, vội vàng đi thu thập.

Kỳ thực, bọn họ cũng ghét Claude, nhìn thấy hắn bị chỉnh tới thảm như thế thì bọn họ cũng rất vui vẻ.

Mộ Dung phu nhân thở phào một hơi, sau đó nói với Mộ Dung Miên và Quý Miên Miên: “Hai đứa đi theo mẹ lên lầu.”

Hai người đi theo bà ta tới thư phòng ở trên lầu, vừa vào, Quý Miên Miên đã lắp bắp kinh hãi khi nhìn thấy giá sách lớn áp trên hai mặt tường, thật sự quá lớn!

Mộ Dung phu nhân bảo họ ngồi xuống: “Con vừa mới về nhà đã hung hăng thu thập Claude như thế, con làm thế nào để trả lời Mộ Dung Thúy Đình đây?”

Mộ Dung Thúy Đình là mẹ của Claude, là chị gái của Mộ Dung Chí Hoành, là một người đàn bà còn đáng ghét hơn cả Claude.

Mộ Dung Miên cầm lấy tay Quý Miên Miên, anh miễn cưỡng nói: “Vì sao con phải cho bà ta lời giải thích chứ?”

“Vậy con sẽ kết thúc chuyện này thế nào? Hôm nay con làm việc quá theo cảm tính rồi.”

Mộ Dung Miên nghe bà ta trách cứ thì ngẩng đầu lên: “Cảm tính? Là một người đàn ông, tận mắt nhìn thấy vợ mình bị người ta sỉ nhục mà còn thờ ơ thì con mới không phải là đàn ông. Huống chi… không phải mẹ cũng nhìn rất vui vẻ sao?”

Mộ Dung phu nhân trầm mặc một chút, nói: “Mẹ… vui vẻ, mẹ rất vui vẻ, mẹ đã sớm mong thằng rác rưởi đó sớm đi chết đi, thế như nhiều năm thế rồi mà nó vẫn không chịu chết cho rảnh nợ. Tuy hôm nay mẹ rất vui khi thấy nó bị thu thập, nhưng con có biết ngay sau đây cái gì sẽ lập tức tới với mình không? Con thật sự không biết Mộ Dung Thúy Đình là người đàn bà thế nào đâu, đó là một người chanh chua và cực kỳ vô liêm sỉ.”

Mộ Dung Miên lạnh nhạt đáp: “Con biết, thế thì sao?”

Mộ Dung phu nhân nghĩ tới Mộ Dung Thúy Đình liền cảm thấy đau đầu: “Con như thế làm mẹ thật sự khó xử.”

Mộ Dung Miên nhìn bà ta, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt bà ta: “Nếu con đã làm thì sẽ không khiến mẹ phải giải quyết vấn đề thay con.”

Mộ Dung phu nhân run lên trong lòng: “Con…”

Mộ Dung Miên cầm lấy tay Quý Miên Miên, nói: “Chúng ta đổi đề tài đi, mẹ cảm thấy mấy người họ hàng của nhà Mộ Dung này có thể dùng thủ đoạn dụ dỗ không?”

“Không được.” Mộ Dung phu nhân đáp mà không hề do dự.

Đám thân thích của nhà Mộ Dung đều là con đỉa hút máu bám trên thân thể của nhà Mộ Dung, con nào con nấy đều liều mạng mà hút không hề kiêng nể. Đối với bọn họ mà nói, có uống bao nhiêu cũng không no được, cho dù có cho họ toàn bộ những gì anh có, họ cũng sẽ nghĩ anh còn giấu giếm ở đâu đó ít đồ.

Nhưng những người này đều có quan hệ họ hàng ruột thịt với Mộ Dung Chí Hoành. Ông ta cảm thấy chỉ cần ông ta còn sống, chỉ cần tiền trong tay ông ta vẫn nuôi được đám người này, chỉ cần họ không làm ra chuyện gì quá đáng thì ông ta sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Mà đám người này cũng rất kiêng kị Mộ Dung Chí Hoành, không dám làm gì quá mức, dù sao ông ta cũng giữ mạch máu kinh tế của bọn họ.

Nhưng một khi Mộ Dung Chí Hoành chết đi, bọn họ sẽ cảm thấy không cần phải dè chừng nữa, nếu chỉ có mình Mộ Dung phu nhân thì e rằng bà ta sẽ bị bọn họ ăn tươi nuốt sống, cả xương cũng chẳng còn.

Mộ Dung Miên mỉm cười: “Cho nên nếu mềm không được thì cứ cứng đi.”

Mộ Dung phu nhân như hiểu ra: “Ý của con là…”