Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 1780: Không vả miệng bà mấy cái thì không có cách nào nói chuyện vui vẻ được



"Con muốn… tước đi nhuệ khí của cô ta trước?”

“Rất nhanh bà ta sẽ phải hiểu, cái nhà này không phải là nơi bà ta có thể làm vương làm tướng được.”

Mộ Dung phu nhân nhìn bộ dáng ung dung vì đã tính trước kỹ càng của Mộ Dung Miên, không hiểu sao tự nhiên lại cảm thấy có thể tin tưởng vào anh.

Đã rất lâu rồi bà mới lại có cảm giác này.

Tin tưởng một người là chuyện cực kỳ xa xỉ.

“Vậy con cứ làm đi, cần mẹ hỗ trợ gì thì cứ nói.”

Mộ Dung Miên nói: “Thật ra, con có một chuyện cần nhờ.”

“Nói đi.”

“Đóng băng thẻ tín dụng của Mộ Dung Thúy Đình lại.”

“Cái này… Có được không?”

“Sao lại không được.”

“Được… Mẹ sẽ làm ngay.” Làm chuyện này, Mộ Dung phu nhân cực kỳ hăng hái.

Tiền trong tài khoản của hai mẹ con Mộ Dung Thúy Đình đều do nhà Mộ Dung cung cấp, mỗi năm bọn họ bòn rút của nhà này không biết bao nhiêu tiền cho xuể.

Mộ Dung Thúy Đình tiêu xài hoang phí tới mức làm người ta giận sôi. Một cái túi xách hơn mười vạn, vậy mà cô ta dùng mặc một lần rồi lập tức đem bỏ ra ngoài thùng rác. Mỗi lần quẹt thẻ tín dụng thì cực kỳ hăng hái, đến lúc thanh toán còn gọi điện hất hàm sai bà ta đi trả nợ.

Những gì làm bà phiền muộn giờ có thể trút ra hết được rồi.

Bên ngoài cổng, Mộ Dung Thúy Đình vẫn khóc lóc om sòm, chửi rủa như một con bệnh tâm thần, không ngừng va chạm với đám người giúp việc.

Nhưng đám người giúp việc lần đầu tiên thể hiện ra sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, tay nắm chặt tay xếp thành một bức tường không cho bà ta đi vào.

Ngày đầu tiên, Mộ Dung Thúy Đình không thể tiến vào trong nhà Mộ Dung, bà ta ở bên ngoài chửi rủa tới tận rạng sáng hôm sau cũng không được vào, bỏ lại một câu độc ác rồi chạy đi tìm Mộ Dung Chí Hoành.

Đáng tiếc vẫn không thể gặp được, bà ta liền quay về nhà đập phá hết đồ đạc trong nhà, sau đó gọi điện thoại bảo người ta đem đồ mới tới, kết quả… phát hiện thẻ tín dụng đã bị đóng băng.

Mộ Dung Thúy Đình tức giận tới mức suýt nghẹt thở mà chết, đào mười tám đời nhà Mộ Dung Miên và Mộ Dung phu nhân ra chửi.

Hôm sau nữa, bà ta đem theo một đám người đi qua nhưng vẫn vô dụng.

Không gặp được Mộ Dung Miên, không gặp được Mộ Dung Chí Hoành, thẻ tín dụng bị đóng băng, từ một đại phú ông biến thành kẻ nghèo mạt rệp, cuộc sống của bà ta quả thực chưa bao giờ tệ như thế.

Làm ầm ĩ tới bốn năm này, rốt cuộc bà ta mới gặp được Mộ Dung Miên.

Nhìn thấy người đàn bà như người điên đứng trước mặt, Mộ Dung Miên mỉm cười: “Nghe nói gần đây cô rất khỏe nhỉ?”

Mộ Dung Thúy Đình vừa mở miệng đã chửi: “Thằng tiểu súc sinh Mộ Dung Miên mày, mày bẻ gãy tay con trai tao, lại còn dám đóng băng thẻ tín dụng của tao lại, mày không muốn sống nữa đúng không? Mày là cái thá gì, chỉ là một thằng nhãi ranh chưa ráo máu đầu mà cũng dám đấu với tao. Mày đừng tưởng mày là con trai duy nhất của em trai tao mà tao không dám thu thập mày? Mày là con trai của anh tao, là thiếu gia của cái nhà này ư? Mày chỉ là một thằng con hoang của mẹ mày, mày là đồ đê tiện… Mày dám đắc tội tao, tao sẽ không tha cho mày…”

Mộ Dung Miên nghe bà ta mắng một thôi một hồi, cảm khái vạn phần, người này một hơi cũng chưa từng dừng lại, thật là giỏi!

Anh ghé mắt nói với Quý Miên Miên đang muốn nổi nóng, hỏi: “Miên Miên, tay lại ngứa à?”

Quý Miên Miên ngẩn ra một chút, rồi như hiểu ra, liền gật đầu đáp: “Ừm… Có một chút…”

Mộ Dung Miên nắm lấy tay cô, xoa xoa trên mu bàn tay: “Đi đi, qua tát cho bà ấy mấy cái cho đỡ ngứa tay đi đã.”

Quý Miên Miên xoa xoa cổ tay để giãn gân giãn cốt: “Bao nhiêu cái? Em sợ không dừng được.”

“Tùy tiện, không thì cứ 10 cái trước đi.”

Quý Miên Miên đã xắn tay áo xong, Mộ Dung Thúy Đình cả giận mắng: “Con khốn, mày định làm gì?”

Mộ Dung Miên: “Vả miệng bà cho sạch sẽ một chút, nếu không chúng ta không thể vui vẻ nói chuyện được.”