Nghe Yến Thanh Ti nói ra câu đó, cánh tay vừa đặt lên cửa của chị Mạch cũng ngưng lại, một cảm giác khó chịu dần xâm chiếm lấy chị: “Không sai, đúng là chẳng dễ chịu gì hết, chính vì thế mà chúng ta phải càng cố gắng gấp bội, đợi đến khi em nổi tiếng rồi, xem ai còn dám coi thường em, dám dẫm đạp em.”
Yến Thanh Ti cười: “Đúng, chờ em nổi tiếng rồi,mẹ nó, nhất định em sẽ chơi chết tất cả bọn chúng……”
…………….
Đừng nhìn chị Mạch béo như vậy như vậy mà coi thường, tốc độ giải quyết công việc của chị nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.
Buổi tối ngày thứ hai, chị đã dẫn Yến Thanh Ti đến một quán lẩu do một ngôi sao trong giới mở để gặp người bạn cũ của chị.
Chị Mạch nói với Yến Thanh Ti: “Bạn chị vừa nói cho chị một tin tốt, một tập đoàn lớn bỗng dưng muốn tham gia đầu tư thế nên vấn đề kinh phí bây giờ được giải quyết, chế tác hậu kì và họp báo tuyên truyền cũng đã sắp xếp ổn thỏa, chúng ta chẳng cần phải bận tâm tới mấy chuyện đó nữa, lo diễn tốt là được rồi.”
Yến Thanh Ti gật đầu.
Người bạn cũ mà chị Mạch nói là một nữ đạo diễn 40 tuổi, tên là Thái Lam Uyên, chị ấy rất gầy, có mái tóc cắt ngắn gọn gàng và đeo kính cận, nhìn qua cũng có thể thấy đây là một người theo trường phái nghệ thuật.
Lúc nhìn thấy Yến Thanh Ti, Thái Lam Uyên rất kinh ngạc: “Mạch à, không ngờ trong tay cô lại có một “vũ khí” hạng khủng thế này, hèn chi cô dám dời bỏ Đông Ảnh.”
Chị Mạch đáp: “Bây giờ trong tay cũng chỉ có mình cô ấy thôi, đành phải dựa cả vào cậu vậy.”
Hôm nay Yến Thanh Ti trang điểm rất nghiêm túc, thiếu đi mấy phần ma mị, cô nói rất lễ phép: “Đạo diễn Thái, chào chị, em là Yến Thanh Ti, sau này, phải nhờ chị quan tâm chỉ bảo nhiều hơn rồi.”
“Ngoan ngoãn, lễ phép, người mà Mạch xem trọng đúng là có khác.”
Chị Mạch và đạo diễn Thái là bạn bè nhiều năm với nhau, hiện tại cũng không có người ngoài, nên nói chuyện cũng thoải mái cởi mở hơn.
Đạo diễn Thái khẳng định là sẽ giúp chị Mạch nhận mối này, chị Thái nói với Yến Thanh Ti: “Một lát nữa người chế tác và biên kịch cũng đến, em cố gắng làm quen với họ.”
Yến Thanh Ti: “Vâng ạ, cám ơn chị.”
Không phải đợi lâu, người chế tác và biên kịch lát sau đều đến đông đủ cả, Yến Thanh Ti đứng dậy cười cười chuẩn bị đón tiếp, thế nhưng nhìn đến người đi thứ ba tiến vào, cô liền cười không nổi nữa.
Đạo diễn Thái vội vàng đứng dậy: “Nhạc tổng, ngài cũng đến đây dùng cơm ạ?”
Nhạc Thính Phong cười nhạt nói: “Vừa nãy chạm mặt anh Vương, nghe nói chị cũng đang ăn cơm ở đây, nên qua đây chào hỏi chút.”
Đạo diễn Thái vội vàng giới thiệu với chị Mạch và Yến Thanh Ti: "Đến đến, giới thiệu một chút, vị này là Nhạc Thính Phong, là người đầu tư chính của bộ phim lần này."
Cả đời này đạo diễn Thái chưa từng nghĩ đến một ngày cái đoàn làm phim bé như con kiến của họ lại được Nhạc thị rót vốn đầu tư, vị thái tử gia của nhà họ Nhạc còn đích thân đến thăm hỏi họ nữa, đúng là đang nằm mộng mà.
Lúc này Yến Thanh Ti dường như đang phải dùng tất cả lí trí của cả đời mới kìm lại ý muốn xông lên xé nát cái bộ mặt đáng ghét của Nhạc Thính Phong.
Hahaha, Nhạc Thính Phong, thái tử gia nhà họ Nhạc lại đến cái chỗ như này dùng cơm? Lừa chó à!
Chẳng trách chị Mạch nói đạo diễn Thái nói hôm nay lôi kéo được một nhà tài trợ lớn a, thì ra là Nhạc Thính Phong.
Yến Thanh Ti “vắt trán” suy nghĩ, anh ta lại định giở trò gì ra đây?
Sau khi chào hỏi Nhạc Thính Phong, chị Mạch cảm thấy Yến Thanh Ti có hơi là lạ, lặng lẽ kéo kéo áo cô thấp giọng nói: "Thanh Ti."
Yến Thanh Ti lập tức trưng ra nụ cười tiêu chuẩn, cười đến là tươi sáng - nụ cười khi lần đầu gặp mặt người lạ.
Thanh Ti nhẹ nhàng nói: "Nhạc tiên sinh, xin chào, tôi là......Yến Thanh Ti."