Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 516: Nếu như không có tiền thì ông chẳng là cái thá gì cả



Đinh Mộc Liên ngẩn ra, kinh ngạc há hốc miệng, không dám tin vào những gì mình nghe được?

Daddy từ nhỏ vẫn luôn yêu thương cô ta, từ bé đến giờ không cần biết cô ta muốn gì đều cho, thế mà giờ lại mắng cô? Còn bảo cô ta cút đi?

Đinh Cẩm Quỳ và Đinh Mộc Liên đều ngây ra nhìn Nhạc Bằng Trình, nhìn gương mặt hung ác nham hiểm của ông ta. Đinh Phù trong đầu thầm kêu lên một tiếng “xong rồi”, Nhạc Bằng Trình bây giờ đã khác xa so với trước kia, sợ rằng cuộc sống sau này của bà ta sẽ không hề dễ chịu.

Vừa nãy bà ta còn có ý định lợi dụng Đinh Cẩm Quỳ và Đinh Mộc Liên để cứu vãn lại một chút tình cảm của Nhạc Bằng Trình với mình, nhưng bây giờ xem ra căn bản là vô dụng.

Đinh Phù cảm thấy bản thân có chút đáng cười, làm sao bà lại quên mất, Nhạc Bằng Trình ngay cả con trai ruột của mình còn có thể hãm hại, huống gì hai đứa con nuôi.

Gã đàn ông này…

Đinh Phù nhìn gương mặt âm hiểm của Nhạc Bằng Trình mà cảm thấy buồn nôn, nếu như không phải ông ta có tí tiền, ai muốn để loại người như ông ta ngủ mấy chục năm.

Trước đây Nhạc Bằng Trình khá là thích Đinh Phù, hai đứa con nuôi, một đứa đặt tên là Đinh Mộc Liên một đứa là Đinh Cẩm Quỳ, bởi vì hai cái tên này đều là cách gọi khác của hoa phù dung.

Lúc ấy, khi đặt tên, có thể nói là vô cùng dụng tâm, nhưng bây giờ khi nghe ông ta quát bảo Đinh Mộc Liên cút đi mới thấy nó đáng cười làm sao.

Đinh Mộc Liên vẫn chưa tỉnh lại sau cú shock, cô ta run rẩy hỏi: “Daddy… ba đang… đang bảo con cút đi sao? Daddy bị điên rồi à? Con là Mộc Liên mà, con không phải là con mụ đê tiện Tô Ngưng Mi, ba nhìn cho rõ ràng đi. Bây giờ mami bị mụ già đó ức hiếp, sao ba lại có thể quát con?”

Nhạc Bằng Trình hất chăn ra, nhảy xuống giường, giáng cho Đinh Mộc Liên một cái tát.

Nhạc Bằng Trình dù sao cũng là đàn ông, sức lực khi đánh người chắc chắn phụ nữ không thể so sánh được, lại thêm cơn giận không có chỗ phát trong lòng ông ta nữa, nghĩ cũng biết cái tát này dồn nén bao nhiêu sức lực. Một cái tát này giáng xuống, ngay lập tức Đinh Mộc Liên ngã quỵ xuống đất.

Nhạc Bằng Trình chỉ thẳng vào mặt Đinh Mộc Liên mà mắng: “Cút đi, dám ăn nói với tao như thế à? Mày muốn trèo lên đầu lên cổ tao sao? Nếu như ông đây không nhận nuôi mày, bây giờ mày còn không biết đang ăn xin ở cái xó xỉnh nào đâu. Dám lên mặt quát tháo với tao à? Lập tức cút đi cho tao, sau này đừng hòng xin xỏ được một đồng nào của ông nữa.”

Đinh Mộc Liên bị đánh hoa mắt ù tai, ngã nhào trên mặt đất, một bên tai ù đi, môi bầm dập chảy máu, răng như sắp rơi ra, trong miệng bốc lên mùi máu tanh. Cô ta ôm mặt, nửa bên mặt đã tê dại không còn cảm giác, cả người đều ngây ra.

Đinh Phù chưa bao giờ thấy Nhạc Bằng Trình bạo lực như thế, bà ta có thể nhìn thấy sự tàn bạo đang bành trướng trong đôi mắt của ông ta.

Đinh Phù vẫn không thể đắc tội ông ta được, vội vàng nói: “Mộc Liên, Mộc Liên… Con mau xin lỗi daddy con đi. Chuyện ngày hôm qua, bất kì ai trong chúng ta đều không muốn nó xảy ra, cảnh sát đang điều tra rồi, con đừng ăn nói linh tinh. Daddy con từ nhỏ đã yêu thương con nhất, sao con có thể ăn nói như thế được? Con nói như thế là làm daddy con đau lòng đấy, con có biết không? Mau xin lỗi daddy con đi…”

Đinh Phù vừa nói, vừa nháy măt với Đinh Cẩm Quỳ.

Đinh Cẩm Quỳ không phải là người nhiều lời, nhưng so với Đinh Mộc Liên, anh ta bình tĩnh hơn nhiều. Anh ta vẫn không biết rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cho nên vẫn không mở miệng nói gì cả. Nhưng anh ta đã nhìn ra một vài chuyện từ phải ứng vừa rồi của Nhạc Bằng Trình.

Giữa cha nuôi và mẹ nuôi hình như đã xảy ra chuyện gì đó.

Đinh Cẩm Quỳ do dự một lát mới nói: “Đúng rồi đấy, Mộc Liên, em làm sao có thể ăn nói như thế với ba? Nếu như không có ba thu dưỡng chúng ta, có lẽ chúng ta đã sớm chết ở cô nhi viện từ lâu rồi. Em đừng có cậy ba thường hay nuông chiều em mà không biết kiêng nể gì hết, sự tôn trọng tối thiểu nhất đối với bề trên mà em cũng không làm được, sao ba có thể không tức giận được đây? Đánh em là dạy cho em một bài học.”