Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 522: Anh cướp mất nụ hôn đầu tôi giữ lại cho chồng tôi rồi!



Một lời của Yến Thanh Ti như tiếp thêm sức mạnh cho Quý Miên Miên.

Đúng vậy, sợ cái lông, mày không tìm bố, bố cũng phải đì chết mày.

Yến Thanh Ti nhìn dãy số gửi tin nhắn thêm lần nữa mới đưa điện thoại lại cho Quý Miên Miên, lạnh mặt nói: "Em gọi thẳng cho hắn đi, hỏi xem hắn muốn làm gì?"

Quý Miên Miên run lên: "Gọi... gọi thẳng điện thoại á? Em vẫn hơi có tí xén, hay cứ đợi xem, chắc chắn hắn vẫn sẽ còn gửi tiếp nữa."

Yến Thanh Ti nắm chặt lấy tay Quý Miên Miên: "Không phải đợi, hắn sẽ đoán được là em không dám gọi, thế nên em càng phải gọi, phải phá vỡ trận tuyến đầu của hắn trước đã rồi tính.”

Quý Miên Miên nuốt nước bọt: "Nhưng, nhưng em phải nói gì giờ?"

"Nói gì cũng được, nhưng phải nhớ, không được lộ ra là em đang sợ, phải để hắn biết, căn bản em đếch sợ, không sợ bất cứ thứ gì hết, để hắn thấy mọi uy hiếp của hắn đều không có tác dụng gì với em cả. Làm chuyện xấu thì không được chột dạ, em phải tự nhủ với mình, mỗi một việc em làm đều là chính đáng hết.”

Nghe thấy lời này của Yến Thanh Ti, Quý Miên Miên cũng kiên định trở lại, cô gật đầu: "Ừm, chính đáng, là việc chính đáng, không được nhát gan, không thể bị hắn uy hiếp thế được. Em nhớ rồi, vậy em gọi đây."

Yến Thanh Ti vỗ vai cô: "Gọi đi, có chị ở đây, đừng sợ."

Quý Miên Miên hít sâu một hơi, cô hung hăng ấn gọi vào dãy số lạ kia.

Diệp Thiều Quang đang chuẩn bị gửi tin nhắn thứ hai, còn chưa kịp gửi đi thì điện thoại bỗng vang lên. Nhìn thấy dãy số, anh ta cười, cô nàng không não này lớn mật hơn rồi, không ngờ... còn dám gọi lại, đúng là ngạc nhiên thật đấy!

Diệp Thiều Quang định bắt máy, nhưng khi ngón tay đặt trên màn hình để gạt nghe, anh ta bỗng ngẩn ra, chuyện này... hình như có vấn đề..

Điện thoại vẫn cứ vang lên, Diệp Thiều Quang do dự một hồi, cuối cùng vẫn bắt máy.

"Alo?"

Hắn vừa lên tiếng, tiếng bực tức của Quý Miên Miên đã xộc thẳng vào tai: "Diệp yêu nam, anh nói đi, rốt cuộc anh muốn làm gì? Muốn tay bo hay hội đồng, tôi cho anh chọn. Đừng có giở mấy cái trò này với tôi, ông đây ghét nhất là loại người như anh đấy, có giỏi thì anh đánh nhau với tôi đây này, ngấm ngầm làm mấy chuyện đó làm cái quái gì?"

Diệp Thiều Quang...

To gan ghê, không sợ cơ à?

"Hứ... lớn mật lắm, bị người ta tóm được bằng chứng trong tay mà còn dám mạnh mồm như thế? Xem ra cô thật sự không sợ cảnh sát nhỉ?"

Diệp Thiều Quang rất biết cách gây áp lực cho người khác, giọng điệu của hắn thản nhiên, vô hình chung lại càng có sức uy hiếp, khiến Quý Miên Miên nghe mà phát run.

Quý Miên Miên nghiến răng, cô cầu cứu nhìn Yến Thanh Ti, Yến Thanh Ti gõ một hàng chữ lên điện thoại của mình.

Quý Miên Miên thuận miệng, đọc: "Mạnh mồm đấy thì sao, anh quản được tôi chắc? Có chứng cứ thì anh cứ gửi cho cảnh sát đi, cho tôi xem làm quái gì? Nếu tôi sớm biết anh là kẻ nham hiểu như vậy, đêm qua đáng ra tôi không nên thả anh, đáng lẽ phải giết người diệt khẩu mới phải. Sau này đừng để tôi nhìn thấy anh nữa, nếu không ngày tôi tẩn anh tám trăm bữa luôn đấy."

Quý Miên Miên nói ra được những lời này, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Tên này đúng là muốn bị ăn chửi mà.

Lần sau nếu mà gặp hắn nhất định phải coi hắn như bao cát, đánh ngã thêm vài lần mới được.

Diệp Thiều Quang nhìn điện thoại bỗng không biết nói gì, cô nàng này mạnh miệng thật, ngày đánh hắn tám trăm bữa nữa cơ... ha ha...

"Nếu cô đã thế, vậy được thôi, hẹn gặp lại tại đồn cảnh sát."

"Gặp thì gặp, bà đây sợ chắc, chẳng phải anh tức vì tôi quật ngã anh? Thế sao anh không nói tới việc anh còn hôn tôi nữa, đó là nụ hôn đầu tôi để dành lại cho chồng tôi, anh lấy gì ra đền cho tôi đây hả?"