Nhạc Thính Phong lại nói: "Không phải cô ấy không bỏ được cháu, mà là cháu không bỏ được cô ấy. Ông đi tìm cô ấy còn không bằng đi tìm cháu. Nhưng mà, thực ra tìm cháu cũng vô ích thôi, dẫu sao thì... cháu thích cô ấy, sẽ không buông cô ấy ra."
Tô lão gia: "Cháu..."
Nhạc Thính Phong không để Tô lão gia nói tiếp: "Ông ngoại, cô ấy là người phụ nữ như thế nào, cháu hiểu rõ hơn ông rất nhiều. Dù sao thì người chung chăn chung gối với cô ấy là cháu, không ai hiểu rõ cô ấy hơn cháu."
Nhạc Thính Phong nhìn thẳng vào mắt Tô lão gia, ánh mắt thản nhiên, không chút sợ hãi.
Anh biết Tô lão gia muốn nói cái gì, cũng biết bản thân cần giữ vững cái gì.
Đây là ông ngoại của anh, là cha đẻ của mẹ anh, mục đích của ông rất tốt đẹp, chẳng qua ông đang có hiểu lầm với Yến Thanh Ti mà thôi.
Cho nên Nhạc Thính Phong đối xử với Tô lão gia cũng không giống người khác.
Anh tôn kính ông, nhưng ông không thể khiến anh dao động.
Tô lão gia tức giận nói: "Cháu là thân làm con, mẹ cháu vì ả đàn bà kia mà bị thương suýt chết, bây giờ cháu còn vì cô ta mà tranh cãi với ông ngoại? Cháu đã bị ả đàn bà kia cho uống bùa mê thuốc lú gì rồi, chẳng lẽ cháu muốn nhìn cô ta hại mẹ cháu tới chết mới có thể nhìn rõ hay sao?"
Giọng nói Nhạc Thính Phong trở nên rét lạnh: "Ông ngoại, ai cũng có lựa chọn riêng. Cháu đã 30 tuổi rồi, là một người đàn ông trưởng thành, cháu rất rõ người phụ nữ cháu chọn là con người như thế nào. Rắc rối của cô ấy, nguy hiểm của cô ấy cháu đều biết, mẹ cháu cũng biết, nhưng cháu với mẹ vẫn thích cô ấy. Hơn nữa, cô ấy thực sự rất tốt, tốt hơn những gì mọi người nghĩ."
Tô lão gia nghiêm mặt: "Thính Phong, cháu có thật sự hiểu rõ về con người Yến Thanh Ti không? Những chuyện trước kia của cô ta, cháu có biết rõ hay không? Ông cũng không quá khắt khe với một người trẻ tuổi, nhưng cô ta không xứng với cháu. Tâm tư của cô ta quá sâu, lại biết bày mưu tính kế, nếu gả cho cháu, ai có thể đảm bảo cô ta sẽ không tính kế gì mẹ cháu chứ?"
Nhạc Thính Phong lạnh mặt xuống: "Thế nên, ông bắt hai người chúng cháu tách ra?"
Tô lão gia “hừ” một tiếng: "Không phải bắt, ông chỉ muốn nói với cháu, cháu với cô ta không thể đến với nhau, cho dù không phải là vì mẹ cháu thì cũng phải vì chính cháu. Nếu cô ta là một cô gái tốt thì thôi, nhưng cô ta không phải, cô ta đến với cháu chỉ vì tính kế cháu. Cháu mà đồng ý tức là đã hại mẹ cháu cũng như tự hại chết chính mình."
Thành kiến của Tô lão gia với Yến Thanh Ti đã ăn sâu vào tận đáy lòng. Gần đây, ông cũng nghe nói một ít scandal của Yến Thanh Ti, nhưng ngay từ đầu ông đã cảm thấy nếu như là một cô gái đứng đắn sẽ không gia nhập làng giải trí. Nếu bản thân ngay thẳng thì làm sao có chuyện bị bôi đen thành như vậy, không có lửa sao có khói?
Cho nên, ngay cả khi Yến Thanh Ti đã được rửa sạch oan khuất, Tô lão gia vẫn cho rằng Yến Thanh Ti không phải loại người sạch sẽ gì.
Nhạc Thính Phong nghe Tô lão gia nói, từ đầu đến cuối đều rất lạnh nhạt, không có thêm bất cứ biểu tình nào.
Anh nói: "Mẹ cháu cũng là một người hơn năm mươi tuổi rồi, mặc dù mẹ làm người rất đơn thuần nhưng... những chuyện thị phi đúng sai mẹ vẫn phân biệt được. Bà ấy cũng chưa bao giờ hồ đồ. Ông bà chọn sai đường cho bà, bà lại dùng cách của bà để kiên trì bước tiếp trên con đường đó, bà cơ trí hơn bất cứ ai trong số chúng ta. Ông ngoại, ông đã sắp xếp nửa cuộc đời trước của mẹ, vậy cũng đủ rồi... Giờ hãy để mẹ cháu tự quyết định nửa đời sau đi ạ, mẹ cháu có quyền được lựa chọn con dâu của mình, có quyền tự mình quyết định."