Nhạc phu nhân căn bản không hiểu Nhạc Thính Phong nói câu này là có dụng ý gì, chỉ cảm thấy: con trai mình nói rất chuẩn, nói hay lắm, nói rất đúng.
Thực ra Nhạc phu nhân là một người rất cố chấp, bà đã có nhận định tốt về một người thì sẽ luôn cảm thấy cô ấy hoặc anh ta càng ngày càng tốt, cho dù có khuyết điểm gì thì trong mắt bà cũng đều là tốt hết, tốt đến mức mà người bên cạnh không thể nói xấu người đó một câu.
Cũng giống như Nhạc Thính Phong, trong mắt Nhạc phu nhân, quả thật ngoại trừ cái vẻ bề ngoài và có chút tiền ra thì anh chẳng được cái tích sự gì nữa cả. Nhưng… câu đó chỉ có một mình Nhạc phu nhân có thể nói, người khác không được phép nói, ai mà dám nói thì cứ liệu hồn với bà.
Yến Thanh Ti cũng giống vậy, Yến Thanh Ti tốt cũng được, xấu cũng được, đó đều là cô bé mà bà thích, là cô con dâu mà bà cực kì ưng ý. Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, người khác có tốt đến đâu bà cũng không thích, bà chỉ thích Yến Thanh Ti.
Cho nên, người bên cạnh bà cũng không thể nói xấu con bé dù chỉ một câu.
Tô lão gia và Tô lão thái đưa mắt nhìn nhau, họ đọc được sự lo lắng trong mắt nhau. Hai người đều cảm thấy, cái cô Yến Thanh Ti kia cứ như một con yêu tinh mê hoặc con gái và cả cháu ngoại của họ.
Rõ ràng là ông bà chỉ muốn tốt cho con cháu mình, nhưng hai người này lại vẫn cứ một mực cố chấp, thật đúng là không biết làm thế nào cho phải nữa?
Tô Tiểu Tam đỡ lấy Tô lão thái: “Bà ơi, thật ra thì… cũng không cần phải lo lắng đến thế đâu. Cô ấy… quả thật không phải loại con gái đó. Thực ra, cháu thấy cô ấy cũng là một người tốt.”
Tô lão thái "hừ" lạnh một tiếng: “Con thì biết cái gì.”
Tô Tiểu Tam thở dài một cái: “Bà ơi, bây giờ… không giống với trước kia nữa đâu.”
Tô lão thái tức giận nói: “Có cái gì mà không giống, nói cho cùng còn không phải là…”
Nửa câu sau bà kiềm chế không nói ra, thực ra bà muốn nói, không phải là con hát thì là gì.
Những người tầm tuổi như Tô lão thái thì chẳng thể nào có hảo cảm gì với nghề diễn viên cả, thậm chí trong lòng bọn họ còn có chút khinh bỉ. Trong quan niệm của bọn vẫn là khá bảo thủ, bao nhiêu nghề như thế, tại sao phải đi làm diễn viên?
Phụ nữ làm diễn viên chung quy lại vẫn có gì đó không đứng đắn.
Mấu chốt là hai ông bà đã có quan niệm này nên đã dùng nó để đánh giá Yến Thanh Ti, sau đó lại liên tưởng đến bao nhiêu
là tin đồn về cô. Bao nhiêu scandal như thế, hai ông bà có phản cảm với cô cũng là chuyện bình thường.
Những lời Nhạc Thính Phong nói với Nhạc phu nhân nghe rất ung dung, nhưng trong lòng anh lại có chút nặng nề.
Anh đương nhiên hi vọng hai cụ nhà họ Tô đều thích Yến Thanh Ti, anh cảm thấy bọn họ chẳng có lý gì mà không thích cô cả. Nhưng mà… thực tế thì người già rất khó thích được Yến Thanh Ti. Một cô gái như cô, nếu như không đi sâu tìm hiểu, có lẽ chẳng ai thích được cô từ những lần tiếp xúc đầu tiên cả.
Nhạc Thính Phong có thể hiểu được tại sao hai cụ lại không thích, nhưng… anh vẫn không muốn nghe được bất kì một câu nói không hay nào có liên quan đến Yến Thanh Ti từ trong miệng người khác. Cô có không tốt đến đâu, đó cũng chỉ mình anh có thể nói, người khác không được phép.
Trong lòng Nhạc Thính Phong không dám xác định rốt cuộc có cần để Yến Thanh Ti gặp mặt ông bà ngoại không nữa?
Với tình này, chắc chắc là không ổn, hơn nữa, những lời mà hai ông bà nói anh không muốn để Yến Thanh Ti nghe được.
Nhưng… không gặp, bọn họ vĩnh viễn không thể thật sự hiểu được Yến Thanh Ti.
Trong lòng Nhạc Thính Phong đang có vướng mắc, ông bà ngoại đều là những người thân quan trọng của mẹ anh, anh đương nhiên hi vọng tình cảm giữa anh và Yến Thanh Ti có được sự thừa nhận và chúc phúc từ người thân.
Nhưng xem ra…
Nhạc Thính Phong nhăn mày, thôi, mặc kệ vậy. Nói cho cùng họ Tô không phải là họ Nhạc, đợi đến lúc anh và Yến Thanh Ti kết hôn, mọi người tiếp xúc lâu rồi cũng sẽ hiểu nhau thôi.