Đinh Phù đau tới mức kêu ầm lên, như bị lột cả một tảng da đầu.
Đinh Phù gào lên đau đớn: "Bằng Trình, anh sao vậy? Bằng Trình, em đau... Anh mau buông tay ra..."
Giờ bà ta sống với Nhạc Bằng Trình rất khéo léo, không trực tiếp xung đột với Nhạc Bằng Trình, không khác gì hồi trước, những thay đổi trong tính toán của bà ta cũng được giấu kín trong lòng không để lộ ra ngoài mặt.
Nhưng ngược lại, Nhạc Bằng Trình mỗi khi đối diện với Đinh Phù, ông ta càng ngày càng mất kiên nhẫn, ánh mắt nhìn bà ta cũng hoàn toàn không còn che giấu sự căm ghét của mình nữa.
Khi Đinh Phù đang kêu gào thảm thiết, Nhạc bằng Trình bỗng tìm thấy một chút vui sướng. Khi một kẻ áp chế quá nhiều phẫn nộ trong lòng không có chỗ phát tiết, trái tim hắn sẽ trở nên vặn vẹo, sau đó sẽ dùng một số thủ đoạn để tìm lấy một chút thỏa mãn cho riêng mình.
Nhạc Bằng Trình chính là một kẻ như vậy, ông ta phát hiện Đinh Phù càng kêu gào thì trong lòng ông ta càng cảm thấy sung sướng. Cũng chẳng cần phải che giấu thêm nữa, ông ta tát thẳng lên mặt Đinh Phù.
"Ngủ, ngủ, ngủ, cả ngày chỉ biết có ngủ. Mẹ nó, ông mày tốn tiền chỉ để nuôi loại ăn hại như mày thôi à?"
Đinh Phù bị đánh đến sững người, trước mắt trở nên tối đen: "Bằng Trình, em không... Hôm nay em thấy đau đầu nên mới..."
"Đau đầu... Chẳng phải lúc trước mày còn bảo mày không ngủ được ở cái nơi rách rưới thế này, thế mà hôm qua còn ngủ như lợn thế hả? Mẹ mày, đừng có ở trước mặt tao mà giả bộ nữa."
Đinh Phù giãy giụa, dây áo bị tuột xuống, bên trong không mặc áo lót, trước ngực liếc một cái liền nhìn rõ mồn một.
Trước đây, Đinh Phù rất chú trọng việc chăm sóc cơ thể nên vóc dáng bà ta rất đẹp, Nhạc Bằng Trình nhìn thấy vóc dáng đẹp đẽ ấy, lại nghĩ tới những lời Nhạc phu nhân nói móc ông ta ngày hôm nay. Ông còn có thể cương được không?
Nhạc Bằng Trình liền xé rách áo của Đinh Phù: "Đồ đê tiện... Ban ngày ban mặt mà mày không mặc áo lót, mày cởi hết ra, mày còn muốn quyến rũ ai nữa hả con tiện nhân này?"
Nhạc Bằng Trình đè Đinh Phù lên giường, tay trái tóm tóc bà ta, tay phải tát bôm bốp lên mặt.
Tính hướng bạo lực của đàn ông một khi đã xả ra thì sẽ thành cơn nghiện. Nhạc Bằng Trình cũng vậy, khi ông ta phát hiện ra đánh người có thể giúp ông ta trút giận, ông ta sẽ không thể dừng lại được nữa.
Đinh Phù muốn cầu xin, nhưng lại bị tát cho choáng váng cả mặt mày, răng vừa nhả ra, lưỡi liền bị cắn rách, trong vòm miệng sặc mùi máu.
Đinh Phù bỗng thấy hoảng loạn, nhưng vào lúc này không ai có thể cứu bà ta được nữa.
"Tao sẽ để mày xem xem tao còn có thể cương được không? Con mẹ nó, tao sẽ làm chết mày, cho mày chết... Mày kêu lên đi, chẳng phải mày ở dưới thân thằng khác cũng rên sung sướng lắm còn gì?"
Nhạc Bằng Trình chưa từng bạo lực với Đinh Phù như vậy, ông ta hoàn toàn không còn coi bà là con người nữa mà chỉ coi là một công cụ tiết dục.
Bỗng, có khách ở phòng bên gõ bùm bụp lên tường, chửi: "Mẹ nó, mổ lợn ban ngày đấy à?”
Giọng người đàn ông phòng bên càng khiến Nhạc Bằng Trình cảm thấy hứng thú hơn.
"Đồ đê tiện, chẳng phải mày thích bị nhiều thằng làm sao? Mày đoán xem cái thằng bên cạnh có phải rất muốn xông vào đây không?"
Đinh Phù chảy nước mắt, miệng phát ra tiếng khóc hu hu.
Bà ta càng cảm thấy tuyệt vọng, Nhạc Bằng Trình càng ngày càng giống cầm thú, bà ta sợ rằng mình sắp không chịu nổi nữa rồi.
Sau khi kết thúc, Nhạc Bằng Trình chỉ cảm thấy thật sướng.
Trước đây, ông ta đối với Đinh Phù đều nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, dù cho ở trên giường cũng sợ làm bà ta bị thương nên lần nào cũng đều rất nhẹ nhàng.
Hôm nay, ông ta chẳng thèm kiêng kị gì nữa, thậm chí còn không sợ làm chết Đinh Phù, mặc kệ Đinh Phù muốn gì, ông ta vẫn rất điên cuồng, lại thêm tác dụng của bạo lực, Nhạc Bằng Trình chỉ cảm thấy lỗ chân lông trên cơ thể như mở hết ra, sướng vô cùng.
Nhạc Bằng Trình nhìn Đinh Phù đang như heo chết trần trụi nằm đó, cười lạnh một tiếng.