Rầm một tiếng, Du Hí rơi xuống đất, sau đó kêu thảm một tiếng rồi không còn âm thanh nào nữa cả.
Yến Thanh Ti đứng trước cửa sổ, nhìn Du Hí rơi vào bụi hoa, phía dưới rất tối, không nhìn rõ được cái gì chỉ có thể loáng thoáng xem anh ta đang nằm ở hướng nào.
Diệp Thiều Quang không nghĩ Yến Thanh Ti sẽ thật sự đẩy Du Hí ngã xuống, vẻ mặt khiếp sợ hỏi: "Cô không sợ cậu ta ngã chết à?"
Diệp Thiều Quang vươn người ra cố tìm xem Du Hí đang ở đâu, mắt của anh khá tốt nên có thể mơ hồ nhìn thấy Du Hí vẫn còn đang giãy dụa trong bụi hoa, chắc chắn chưa chết được mới thở phào.
Lúc này Diệp Thiều Quang đã dám khẳng định, Yến Thanh Ti đúng là một người máu lạnh, nói đẩy là đẩy. May mắn nơi này chỉ là tầng hai, nếu cao hơn một chút thì chắc chắn Du Hí đã mất mạng rồi."
Yến Thanh Ti cười lạnh một tiếng: "Sao lại là tôi đẩy rồi? Rõ ràng là anh ta tự mình trượt chân ngã xuống, anh ta có chết cũng không liên quan tới tôi, là do mệnh anh ta không tốt thôi."
Du Hí bắt cóc Yến Thanh Ti, muốn cưỡng gian cô, nếu như Du Hí còn muốn giữ mặt mũi, chắc chắn sẽ không đem những chuyện này nói ra, nếu không sẽ bị buộc tội. Ngay cái tội có ý đồ cưỡng gian dù không thành công cũng đủ để anh ta không ngóc đầu lên nổi ở Hải Thành, mà không chỉ anh ta, thanh danh nhà họ Du cũng tuột dốc. Du Hí sẽ không ngu đến nỗi đi báo cảnh sát rằng cô đẩy anh ta xuống. Vì để che giấu chân tướng, bất kể Yến Thanh Ti có làm gì thì anh ta cũng chỉ cắn răng mà nuốt vào bụng.
Yến Thanh Ti vẻ mặt phức tạp xem xét mặt dây chuyền kia. Sợi dây này không được làm từ chất liệu quý giá nào, chẳng qua là một sợi bạc bình thường, hơn nữa cũng rất cũ, nửa dưới của mặt dây hình lá ngân hạnh đã trở nên nhẵn bóng, hiển nhiên là có một người thường xuyên vuốt ve nó.
Gia thế nhà họ Du lớn như vậy, sao Du thiếu gia sẽ đeo loại đồ vật rẻ tiền này? Còn là... đồ gia truyền của nhà họ Du?
Sự xuất hiện đột ngột của sợi dây chuyền này giống như có cái gì đó xoẹt qua đầu óc hỗn loạn của cô. Bởi vì cô từng thấy một sợi dây chuyền giống y như vậy, trước đây nó được đeo trên cổ mẹ cô.
Lúc mới nhìn thấy, cô còn tưởng đó là của mẹ cô. Nhưng sau khi chạm vào cô mới phát hiện hai sợi dây không phải là một, hoặc nói đúng ra... sợi dây chuyền này với sợi dây mẹ cô đeo là hai nửa, hai mặt ghép vào nhau sẽ được một hình lá ngân hạnh hoàn chỉnh.
Kí ức ngày bé luôn được cô nhớ kĩ, cô nhớ sợi dây chuyền trên cổ mẹ cô cùng sợi dây chuyền này chỉ khác biệt một chút xíu. Chẳng qua, sau khi bà mất, sợi dây chuyền cũng biến mất theo.
Yến Thanh Ti cũng không để ý tới chuyện đó, mẹ cô đã không còn thì một sợi dây chuyền có tác dụng gì? Nhưng Yến Thanh
Ti không ngờ được, sau nhiều năm cô lại thấy được một sợi dây chuyền giống y như vậy.
Đây chỉ là sự trùng hợp... hay là giữa hai vật này có mối liên hệ gì?
Bất kể là mối liên hệ gì, Yến Thanh Ti đều cảm thấy cực kì quan trọng, chỉ cần tìm được đầu mối liên hệ là cô có thể đào ra được càng nhiều thứ.
Vì có thể phát hiện được thứ này, lần này có bị Du Hí bắt cóc cũng coi như là đáng giá.
Diệp Thiều Quang nhìn vẻ mặt phức tạp của Yến Thanh Ti, không biết cô đang nghĩ cái gì hay cô bị sợi dây chuyền kia kích thích cái gì. Anh ta không biết sợ dây kia sẽ dẫn đến sự biến động như thế nào, mục đích của anh tới đây là để đưa Yến Thanh Ti an toàn trở về, về phần những việc khác anh không muốn hỏi tới, cũng không muốn suy đoán nhiều, bởi vì có rất nhiều chuyện khi mà càng biết nhiều thì càng nguy hiểm.
Anh không suy đoán nhiều cũng không muốn suy đoán thêm.
Diệp Thiều Quang nói: "Nhà họ Du không dễ trêu đâu, cô đi nhanh đi."