Anh cúi xuống mút môi Yến Thanh Ti một hồi: "May mà anh đến, nếu không để mẹ anh biết được, sau này lại có thêm lí do để cười nhạo anh mất."
Quý Miên Miên thấy hai người thân mật chẳng e dè gì, trong lòng thấy chua xót, nữ thần của tôi... nữ thần của tôi có bạn trai rồi, đau lòng quá đi mất.
Nhưng...
"Ông chủ, chị Thanh Ti, hai người không thấy nóng à?"
Hiện tại đã hơn 4 giờ chiều rồi nhưng trời vẫn oi bức, cô đứng dưới nắng có một lúc mà cảm giác đầu óc choáng hết cả lên. Hai người này ôm chặt vậy mà không có cảm giác gì à? Yêu đương có thể khiến con người ta hạnh phúc đến vậy sao, ngay đến nhiệt độ cao, nóng bức tới vậy cũng không có phản ứng gì nữa?
Quý Miên Miên cảm thấy bọn họ thật khó hiểu.
Lúc này, Yến Thanh Ti mới cảm thấy cả người dính nhơm nhớp, nóng phát rồ, đầu hơi váng vất. Cô nói: "Nóng quá, em đi tắm, thay đồ xong mình về khách sạn nhé!"
"Tắm xong đừng về khách sạn nữa, cũng hơn bốn giờ rồi, lát anh đưa mọi người đi ăn."
Quý Miên Miên vừa nghe thấy có ăn liền hoan hô: "Ông chủ tốt nhất, ông chủ tuyệt nhất."
Yến Thanh Ti véo mặt cô, kéo cô rời đi!
Yến Thanh Ti đi tắm, còn Quý Miên Miên và Tiểu Từ thu dọn đồ đạc ở bên ngoài. Tiểu Từ xếp đồ của Yến Thanh Ti lên xe trước, Nhạc Thính Phong thì ngồi nghịch cái quạt gió mini của Yến Thanh Ti, anh giương mắt nhìn Quý Miên Miên.
Anh cũng chỉ thuận miệng nói vài câu với Quý Miên Miên: "Mấy ngày này, trông Thanh Ti lại gầy đi rồi, không ăn uống tử tế à?"
"Vâng, bận nhiều việc quá, chị Thanh Ti cũng chẳng có thời gian mà ăn nữa."
"Đoàn làm phim sắp đóng máy nên mọi người cũng giao tế với nhau nhiều hơn, mấy ngày này chắc cũng có nhiều tiệc tùng, cô ấy có uống rượu không đấy?"
"Có, tất nhiên là có rồi ạ, có điều... chị Thanh Ti cũng không để ý tới họ mấy, nhiều khi còn từ chối không đi thẳng luôn."
"Vậy thì tốt... Có điều, sao gần đây tôi nghe nói cô ấy hay về rất muộn, hai ngày trước một hai giờ sáng mới về, lại còn có đàn ông đưa về nữa, chuyện này là sao?" Giọng Nhạc Thính Phong nghe có vẻ rất âm trầm.
Quý Miên Miên vừa nghe thấy thế liền vội giải thích: "Ông chủ, anh tuyệt đối không được nghi ngờ chị Thanh Ti, chị ấy
từ trước tới giờ không hề có ám muội với người đàn ông khác. Hai ngày trước còn chẳng phải là cái hôm chị Thanh bị... bị..."
Nhạc đại Boss là một người rất nham hiểm, từng bước từng bước moi lời cô, suýt chút nữa thì cô phun hết ra rồi.
Nữ thần đã dặn, chuyện bị bắt cóc hai ngày trước tuyệt đối không được nói với bất cứ ai, đặc biệt là Nhạc Thính Phong.
Quý Miên Miên thật muốn tát cho mình một cái, suýt nữa thì nói hớ rồi.
Nhạc Thính Phong ấn nút bật quạt mini lên, gió thổi tới, mấy sợ tóc trước trán anh bị thổi bay lên, anh nhếch mép: "Bị gì?"
Nụ cười ấy khiến tim Quý Miên Miên đập thình thịch, cô lắc đầu lia lịa: "Không có, không có gì hết..."
Nhạc Thính Phong bỗng hỏi: "Lương của cô giờ là bao nhiêu?"
"Em... em, bao ăn ở... 4000 tệ, vì... em vẫn còn đang trong giai đoạn thực tập."
"Thực tập mà 4000 tệ cô có cảm thấy hơi ít không?"
Quý Miên Miên lắp bắp: "Không, không, không, thế là nhiều lắm rồi, đã là quá nhiều rồi ấy..."
"Vậy cô có biết người phát lương cho cô là ai không."
"Là chị Thanh Ti ạ..." Quý Miên Miên nhìn mặt Nhạc Thính Phong, cô nuốt nước bọt, vội sửa lại: "Là ông chủ, là anh, anh là cha mẹ, là cơm áo của em, em nhất định sẽ hiếu kính với anh..."