Diệp Thiều Quang đưa tay ôm ngực, anh không phải một người có trái tim thủy tinh nha.
Nhưng mà bây giờ anh đang có cảm giác như trái tim của mình vừa kêu “rắc” một tiếng, bây giờ mà há mồm ra kiểu gì cũng phun ra được một chậu máu luôn.
Yến Thanh Ti nhất định là một con yêu quái, đồ yêu nữ!
Yến Thanh Ti cười híp mắt hỏi: "Tôi nhớ cô bé kia có thân hình nóng bỏng, diện mạo mĩ miều lắm cơ, lúc đó anh còn bảo cô ấy là... bảo bối của anh mà? Há miệng là gọi bảo bối này, bảo bối nọ, còn đòi tặng nhà tặng xe, sao tự nhiên đổi người luôn rồi thế này? Tốc độ này... chậc chậc, anh đang muốn so tài với Du Hí sao?"
"Cô..." Diệp Thiều Quang không chỉ đau tim mà thậm chí phổi cũng đau, dạ dày cũng đau luôn.
Anh nhất định sẽ bị Yến Thanh Ti với Quý Miên Miên làm cho tức chết, bọn họ đang chơi song kiếm hợp bích để giết anh hay sao?
Vẻ mặt cô gái ngồi phía đối diện thoáng thay đổi, ánh mắt nhìn Diệp Thiều Quang cũng khẽ biến.
Diệp Thiều Quang hít sâu một hơi, nói: "Người này chỉ là một người bạn bình thường, bạn bình thường, cô không cần phải như vậy..."
Yến Thanh Ti gật đầu một cái, đột nhiên đưa tay ra ôm lấy cô gái kia: "Ra chỉ là bạn bình thường, sao anh không nói sớm, làm tôi còn tưởng anh bắt cá hai tay cơ đấy."
Một lần nữa Diệp Thiều Quang bị trọng thương trừ mười ngàn điểm máu.
Bắt cá hai tay? Con mắt nào của cô thấy tôi... tôi...
Diệp Thiều Quang muốn lên cơn đau tim, anh không nói nổi lời nào, Yến Thanh Ti mở mồm đóng mồm đều kêu anh bắt cá hai tay, nếu anh thực sự có gì đó với Quý Miên Miên thì còn tính là anh bắt cá hai tay, nhưng bây giờ... rõ ràng anh còn chưa làm gì cơ mà.
Anh hối hận rồi, thật hối hận vì đã mềm lòng mà buông tha cho Quý Miên Miên để giờ ăn trọn mấy con dao.
Yến Thanh Ti nói với cô gái kia: "Cô bé, nghe chị nói này, tên Diệp Thiều Quang này nhìn nho nhã lịch sự vậy thôi, nhưng mà anh ta cũng giống như Du Hí vậy, phong lưu thành tính, yêu đương lăng nhăng, nhìn thấy gái xinh là tự động nghĩ tối nay kéo cô ấy lên giường sẽ dùng tư thế gì... Em phải ngàn lần cẩn thận với loại người này đấy.
Cô bé đỏ mặt: "Em..."
Yến Thanh Ti vỗ vỗ bả vai cô: "Chị biết, nhìn là biết em chính là kiểu con gái đơn thuần, nhất định sẽ bị hạng người này lừa gạt. Nhưng mà không sao, hôm nay đã gặp được chị rồi, nếu như em thật sự thích anh ta thì cũng là quyền tự do của em, tình yêu vốn là chuyện ngươi tình ta nguyện, không phải sao? Nói không chừng, anh ta chỉ thích kiểu người như em thôi thì sao?"
"Em..."
Yến Thanh Ti lại vỗ vỗ bả vai cô: "Được rồi, được rồi, hai người từ từ ăn đi, nhớ là đừng nên uống rượu nha! Nhỡ đâu anh ta thật sự đem em kéo lên giường, trời vừa sáng mà đã thấy mình thất thân rồi thì không hay lắm đúng không? Chị cũng là phụ nữ, chỉ tốt bụng nhắc nhở chút thôi, không cần cám ơn đâu."
"Yến Thanh Ti, cô đủ chưa?"
Yến Thanh Ti ngẩng đầu lên: "Tôi nói sai sao, nói anh kéo con gái nhà người ta lên giường là sai sao?"
"Đây chỉ là bạn bình thường, tôi..."
"Ê, Diệp Thiều Quang, anh cũng ở đây à?"
Giọng nói thanh thúy của Quý Miên Miên vang lên cắt đứt lời của Diệp Thiều Quang.
Diệp Thiều Quang cứng họng, ngẩng đầu lên nhìn thấy Quý Miên Miên đang chạy tới, gò má ửng hổng, đằng sau cô là Nhạc Thính Phong đang từ từ đi tới.
"Chị, mấy người đang nói gì vậy?"
Yến Thanh Ti kéo Quý Miên Miên: "Không có chuyện gì, nhìn thấy Diệp thiếu gia đang ăn cơm với bạn gái nên tới chào hỏi một chút."
Quý Miên Miên mở to hai mắt nhìn Diệp Thiều Quang, ánh mắt giống như đang ăn phải con ruồi: "Thì ra anh có bạn gái..."
Diệp Thiều Quang nghiến răng: "Tôi không..."
Quý Miên Miên vỗ ngực một cái: "Mẹ kiếp, có bạn gái sao không nói sớm, tôi còn tưởng thật sự phải chịu trách nhiệm với anh. Ơn chúa, rốt cuộc cũng được giải thoát..."