Yến Thanh Ti liếc nhìn thứ rơi trên mặt đất, cúi xuống nhặt lên, cô mở ra xem xem trong đó là cái gì, nhưng mở ra rồi mới phát hiện ra bên trong chẳng có thứ gì, cô đang định nói, đột nhiên “boong” một tiếng, có một thứ gì đó rơi vào trong hộp.
Yến Thanh Ti định thần nhìn lại thì đó là một cái vòng cổ, sợi dây mảnh, tinh tế, mặt của sợi dây chuyền có khắc bốn chữ cái tiếng anh “QS” và “TF”, ở giữa đính một viên kim cương màu hồng cắt gọt thành hình trái tim, trên những chữ cái khảm nạm rất nhiều những viên kim cương vụn nho nhỏ, dưới ánh đèn toả sáng lấp lánh.
Yến Thanh Ti vừa nhìn là biết những chữ cái đó có ý nghĩa gì, Thanh Ti, Thính Phong, đó là tên viết tắt của bọn họ: Thanh Ti yêu Thính Phong.
Yến Thanh Ti siết chặt sợi dây chuyền, trong miệng hình như lại tràn ngập mùi vị của ly kem vị xoài, ngọt ngào, ngọt thẳng đến tận tim.
Những ngón tay của Yến Thanh Ti khẽ lướt trên bề mặt gập ghềnh nạm đá, nói: “Đây là bạn trai em à?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đúng thế, em mau nhặt lên rồi đeo bạn trai em lên cổ đi.”
Yến Thanh Ti cúi đầu: “Nhưng mà… em….”
“Nhưng cái gì mà nhưng?”
Nhạc Thính Phong trực tiếp giật lấy cái dây chuyền, giữ lấy bả vai Yến Thanh Ti, vén tóc cô lên rồi đeo vào cho cô: “Đẹp lắm.”
Nhạc Thính Phong hất cằm kiêu ngạo nhìn Yến Thanh Ti, đang chờ cô khen.
Sợi dây chuyền lúc này đã có chút ấm áp được truyền từ nhiệt độ cơ thể của Yến Thanh Ti, cô hỏi: “Anh mua lúc nào thế?”
Nhạc Thính Phong đảo mắt: “Thì… lúc nãy đó, ở cái quán ven đường mười tệ một cái.”
Yến Thanh Ti cười nói: “Ý của anh là anh chỉ đáng giá mười tệ thôi đó hả?”
“Đương nhiên rồi…”
“Anh…”
Nhạc Thính Phong nắm chặt lấy tay cô: "Mười tệ này là toàn bộ số tiền mà trên người anh có lúc đó.”
Đôi môi Yến Thanh Ti mấy máy, khóe mắt hơi ươn ướt, cô hỏi: “Nhưng mà em muốn toàn bộ gia sản của anh, vậy thì làm thế nào bây giờ?”
Nhạc Thính Phong ngẩn ra, mấy phút sau tai anh đỏ lựng lên mới nói: “Yến Thanh Ti, thế này là em đang cầu hôn anh đấy à? Em… phải cho anh chuẩn bị một chút đã chứ.”
Vẻ mặt Yến Thanh Ti đầy kinh ngạc: “Em cầu hôn anh lúc nào?”
Nhạc Thính Phong vội nói: “Thì vừa nãy đấy thôi, em chẳng bảo em muốn toàn bộ gia sản của anh còn gì, không phải là em đang định kết hôn với anh à? Gả cho anh, làm phu nhân của nhà họ Nhạc, đương nhiên là có cả nhà họ Nhạc rồi còn gì? Em nói xem đây không phải là cầu hôn thì là gì? Này Yến Thanh Ti, lời nói ra rồi không thể rút lại được đâu nhé, em đừng có hòng mà chối!”
Yến Thanh Ti há hốc mồm… cái này… cái này…
Sao có thể suy diễn như vậy được? Đúng là ăn vạ không ai bằng!
Nhạc Thính Phong có vẻ như đã suy nghĩ cẩn thận, nói: “Nếu em đã vội như thế thì chuyện này cứ như vậy đi, về anh sẽ nói với mẹ một tiếng, bảo bà chọn ngày lành tháng tốt, hai chúng ta kết hôn luôn.”
Yến Thanh Ti… Anh nhìn lại xem ai mới là người vội?
“Em…”
“Được rồi, em không phải nói nữa, anh biết em rất mong đợi, chúng ta về nhà sẽ bàn bạc chuyện này sau. Vòng cổ có đẹp không?
Yến Thanh Ti liếm liếm môi, cúi đầu nhìn vòng cổ sáng lấp lánh, hỏi ngược lại anh: “Anh thấy đẹp không?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đẹp lắm… cực kì đẹp.”
Nhạc Thính Phong vẫn đang đợi Yến Thanh Ti khen anh, nhưng mãi mà cô chẳng nói gì, anh không nhịn được nói: “Em phải mau khen anh đi chứ?”
Yến Thanh Ti buồn cười nói: “Khen anh cái gì?”
Nhạc Thính Phong vuốt vuốt sống mũi: “Khen anh… khen anh… thì khen anh tốt này…”
Yến Thanh Ti chọc chọc vào chóp mũi của Nhạc Thính Phong, từ từ nói: “Không lãng mạn, không đáng giá, cũng chẳng đẹp, hình như em chẳng tìm được điểm nào để khen anh nhỉ?”