Quý Miên Miên bị Diệp Thiều Quang nhìn tới nỗi cả người khó chịu, cô dừng lại, đặt pizza xuống, hắng giọng, nói: "Này, chỉ một tối nay thôi đấy, sáng mai anh phải đi ngay cho tôi."
Diệp Thiều Quang không nói gì, chậc một tiếng, đá quần áo của Quý Miên Miên ra, nằm xuống.
Quý Miên Miên nắm tay, cái cảm giác muốn đánh mà không đánh được, muốn đập mà không đập được này thật đúng là khó chịu, "Anh bớt “hứ” với tôi đi, nếu anh còn dám để người khác nhìn thấy, tôi thề... thề sẽ không đội trời chung với anh."
Diệp Thiều Quang mắt phát lạnh: "Nói như thể trước đây em chưa từng đứng chung với tôi vậy."
Quý Miên Miên chun chun mũi: "Kẻ xấu xa như anh tất nhiên tôi sẽ không đứng chung rồi, tôi là một thanh niên tốt, người kế thừa xã hội chủ nghĩa đấy nhé."
"Thanh niên tốt... Cảm phiền em dọn cái giường của em trước đi đã, được không?" Nói rồi Diệp Thiều Quang móc ở dưới người ra một chiếc áo lót, màu đen, loại phổ thông, không thể bì với mấy đồ sexy được.
Quý Miên Miên vừa thấy, gương mặt bầu bĩnh của cô liền đỏ bừng lên, như xì ra khói, cô lập tức nhào tới.
"Lưu manh, anh trả lại cho tôi."
Diệp Thiều Quang giơ tay lên, vừa hay tránh được Quý Miên Miên: "Tự em vứt lung tung mà còn trách tôi được à?"
Quý Miên Miên tức tới giậm tay giậm chân, cô thấy Diệp Thiều Quang ấn vào áo lót của cô, thật muốn giết chết tên khốn này, sau đó tự đào cho mình một cái hố, xấu hổ quá, mất mặt quá đi mất.
"Diệp Thiều Quang, anh là đồ không biết xấu hổ."
Diệp Thiều Quang cười lạnh một tiếng: "Tất nhiên là tôi không biết xấu hổ rồi. Em đã nói rồi còn gì, em bị chó cắn cho một miếng, em nói xem, chó còn có mặt mũi nữa không?"
Quý Miên Miên phẫn đến nỗi muốn giết người luôn, "Anh, anh... trả lại cho tôi..."
Diệp Thiều Quang giơ tay lên, nhếch miệng: "Chậc, dáng dấp thì không cao mà cỡ cũng không nhỏ đâu nhỉ?"
"Tên khốn nhà anh, tôi liều mạng với anh." Quý Miên Miên nhảy tới, đè lên người Diệp Thiều Quang.
Diệp Thiều Quang thấy ngực nặng xuống, như bị cả một tảng đá đè, anh ho khan mấy tiếng.
"Chẳng trách không có tí mùi vị phụ nữ nào, mặc áo lót cổ lỗ sĩ như thế, em nói xem... liệu có tên đàn ông nào thích em được
không?"
Quý Miên Miên véo tai hắn: "Ha ha, ông đây không cần tên nào thích hết nhé, tôi có người phụ nữ tôi thích là nữ thần là được rồi, có điều... Tôi không có mùi vị phụ nữ như vậy, anh còn quấn lấy tôi làm gì, còn bắt tôi chịu trách nhiệm, còn xộc vào phòng tôi, cướp đồ ăn của tôi? Diệp Thiều Quang, tôi nói chứ... rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy hả?"
Ánh mắt trong suốt của Quý Miên Miên nhìn Diệp Thiều Quang tới nỗi tim anh như thắt lại, cảm giác như bí mật trong lòng bỗng bị nhìn thấu, "Tôi..."
Mắt Quý Miên Miên sáng lên, "À, tôi biết rồi, anh thích tôi, chắc chắn là anh thích tôi... Có phải bị tôi đoán trúng rồi không?"
Tim Diệp Thiều Quang đánh thịch một tiếng, mặt bắt đầu nóng lên, anh không ngờ Quý Miên Miên thật sự nhìn ra được, chẳng lẽ ngay đến Quý Miên Miên anh cũng không gạt được sao? Rõ ràng anh che giấu rất giỏi cơ mà!
Để che lấp sự chột dạ trong lòng, Diệp Thiều Quang cười gượng vài tiếng: "Tôi... Ha ha, em cũng không nhìn lại mình xem, sao tôi có thể..."
Quý Miên Miên bất thình lình trườn lên, giật lại áo lót của mình.
Cuối cùng cũng lấy được, Quý Miên Miên cười lớn: "Trả tôi, ha ha... giật được rồi. Diệp Thiều Quang, anh cũng chỉ đến thế thôi, gạt dễ như chơi."
Diệp Thiều Quang thở phào một hơi, hóa ra, Quý Miên Miên chỉ nói linh tinh, cô muốn rời sự chú ý của anh thôi. Nhưng ngay sau đó, Diệp Thiều Quang lại cảm thấy ớn lạnh, có chút lạc lõng, cô vẫn không hiểu, hoàn toàn không hiểu gì hết!