Du Hí nhìn Yến Thanh Ti, ánh mắt bắn ra hận ý khiến người ta phát lạnh.
Yến Thanh Ti tháo khẩu trang và kính ra, nói: "Tôi tới rồi, anh nói đi."
Đôi mắt đào hoa của Du Hi nhếch lên: "Nói gì? Nói tôi muốn ngủ với cô à?"
Quý Miên Miên vừa nghe thấy liền điên lên, cô vén tay áo chửi: "Đồ khốn, mày dám nói thêm câu nữa, có tin là tao giết mày luôn không?"
Yến Thanh Ti ngăn Quý Miên Miên lại, hỏi: "Nói chuyện về chiếc dây chuyền này."
Đối với kiểu khiêu khích này Yến Thanh Ti sớm đã có thể coi như không hiểu, hôm nay nếu cô đã tới đây thì buộc phải hỏi rõ chuyện về sợi dây chuyền kia.
Du Hí khiêu khích: "Cô hôn tôi đi, hôn tôi một cái tôi sẽ nói cho cô biết."
"Tên khốn này, mày cũng không xem lại đức hạnh của mày đi, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, tao đúng là không lột da mày không được." Quý Miên Miên bùng nổ, cô muốn xông lên đánh người, lại bị Yến Thanh Ti cản lại, cô nói: "Hai người ra ngoài trước đi."
Du Hí đắc ý cực kì, hắn cũng không giận, hắn nghĩ mình coi như đã nắm chắc được Yến Thanh Ti rồi.
"Chị, chị đừng cản em, thằng khốn này… cứ đánh chết nó đi xem nó có chịu nói không?"
Yến Thanh Ti đảo mắt nhìn Diệp Thiều Quang: "Anh đưa Miên Miên ra ngoài trước đi."
Quý Miên Miên vội gào lên: "Chị, chị không được thỏa hiệp, tên khốn đó không phải thứ tốt đẹp gì đâu."
Diệp Thiều Quang biết Yến Thanh Ti cũng chẳng phải người dễ chọc vào, nếu cô đã tới, cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng hết cả rồi, không thể có chuyện cô bị Du Hí uy hiếp được.
Nói thật, trước mặt Yến Thanh Ti, Du Hí thật sự... còn quá non.
Diệp Thiều Quang kéo Quý Miên Miên ra ngoài, "Cô còn không tin nữ thần của cô à?"
Cửa khép lại, trong phòng chỉ còn lại Yến Thanh Ti và Du Hí.
Yến Thanh Ti nhún vai: "Nói đi, chỉ còn lại hai chúng ta thôi."
Du Hí nheo mắt nhìn Yến Thanh Ti, cơn đau trên người thời thời khắc khắc đều nhắc nhở anh ta chuyện xảy ra ngày hôm đó, con mẹ nó, thật đúng là quá nhục nhã. Một thiếu gia nhà họ Du như anh ta từ khi nào phải chịu uất như thế chứ, chỉ là một người phụ nữ, một con hát, không ngờ lại dám làm vậy.
Du Hí đã nghĩ rất nhiều cách, đợi sau khi vết thương của mình khỏi rồi, anh ta không chơi chết con khốn này không được.
Du Hí nằm đó không động đậy được, anh ta nói: "Tôi vừa nói rồi đấy, cô hôn tôi đi, hầu hạ tiểu gia đây hài lòng rồi, tôi sẽ đại phát từ bi mà nói với cô."
Yến Thanh Ti mỉm cười, như thể không hề tức giận với lời nói của Du Hí, cô kéo ghế ngồi xuống.
Cô hỏi: "Anh chắc chứ?"
"Cô muốn gì thì phải dùng thứ khác để đổi lấy. Yến Thanh Ti, lăn lộn trong giới giải trí chắc điều này cô phải rõ nhất chứ nhỉ?"
Du Hí nhìn gương mặt của Yến Thanh Ti lại ngứa ngáy trong lòng, bị thương nhập viện mấy ngày nay, anh đều phải “ăn chay” hết. Một thằng đàn ông sống không xa nổi phụ nữ như anh ta căn bản không thể chịu được điều này, đúng là giày vò nhau mà. Anh ta nghĩ Yến Thanh Ti cũng giống như những diễn viên khác, chỉ cần có một vai diễn thì sẽ ngủ với mình.
Thật ra, Yến Thanh Ti là người mà anh ta luôn mong nhớ, vốn tưởng bình thường Yến Thanh Ti chỉ trang điểm lên trông mới xinh đẹp, nhưng không ngờ cô để mặt mộc lại càng quyến rũ hơn. Không có lớp son phấn dày cộp kia, sự xinh đẹp thanh lệ từ bên trong lộ hết cả ra.
Cô gái này không giống với những người trước đây Di Hí từng gặp, cô ngang bướng, xinh đẹp, cả người đều có độc, cả người đều có gai, nhưng lại khiến người ta cứ muốn chinh phục cô bằng được.
Yến Thanh Ti gật đầu: "Không sai, anh nói đúng, tôi là người hiểu rõ điều này hơn ai hết, anh muốn gì thì phải chịu đánh đổi, nhưng..."
Yến Thanh Ti cười đến nỗi Du Hí run bắn lên, tuy anh ta vẫn mang thù chuyện tối ngày hôm đó, nhưng còn có cả sợ hãi nữa. Anh ta sợ Yến Thanh Ti, sợ người phụ nữ này, vì cô nói đẩy liền đẩy thật, cô không hề sợ sẽ phải đối nghịch với nhà họ Du.