Chương 722 CÔ ẤY LÀ NGƯỜI YÊU CỦA TÔI, TÔI LÀ ÔNG CHỦ CỦA CÔ ẤY
Yến Thanh Ti biết, vào lúc này cô không cần làm gì cả, không cần nói gì cả, Nhạc Thính Phong sẽ giúp cô làm tất cả.
Người đàn ông này, khi anh đứng trước mặt cô vĩnh viễn là cái vẻ không đáng tin đó. Nhưng khi anh đối mặt với người khác lại giống như một ngọn núi vững chãi che chắn cho cô, vì cô mà ngăn mưa tránh gió.
Có Nhạc Thính Phong bên cạnh, Yến Thanh Ti càng ngày càng cảm nhận được sự an tâm.
Cảm giác này, chưa từng có bất kì một người đàn ông nào có thể cho cô, bất kì ai…
Nhạc Thính Phong nhìn Du Dực, cười nói: “Cô ấy là người yêu của tôi, tôi là ông chủ của cô ấy, ông nói xem có liên quan không? À, đúng rồi, máy bay sắp cất cánh rồi đó, hay là Du tiên sinh cứ ngồi xuống trước đã, nếu không ông sẽ khiến phi hành đoàn của chuyến bay này khó xử đấy. Hơn nữa, đó cũng là vì nghĩ cho sự an toàn của ông mà thôi.”
Anh vừa dứt lời, máy bay liền rung lên, sau đó hơi nảy lên một chút, bắt đầu trượt trên đường băng.
Dĩ nhiên là Du Dực rất kinh ngạc dù cho trên gương mặt ông không hề thể hiện điều đó. Ông ta cứ nghĩ rằng chuyến bay này đã bị mình khống chế, không ngờ Nhạc Thính Phong lại có năng lực khiến chuyến bay này có thể cất cánh.
Ánh mắt của Du Dực cuối cùng cũng chuyển sang gương mặt của Nhạc Thính Phong: “Không ngờ được rằng cậu cũng có vài phần năng lực ở cái đất Hải Thành này đấy nhỉ?”
Nhạc Thính Phong cười khẽ: “Không dám, không dám, không thể so được với Địa Đầu Xà như Du nhị gia đây. Nếu như tôi thật sự có năng lực thì cũng sẽ không để bạn gái tôi bị ức hiếp trên địa bàn của mấy người, nói cho cùng… vẫn là lực lượng của tôi còn ít ỏi, yếu ớt.”
Yến Thanh Ti nghe được câu đó hiếu kì liếc sang Nhạc Thính Phong. Ái chà, cái gã này cũng có lúc học được khiêm tốn cơ đấy, cái này… không nên nha.
Nhạc Thính Phong từ trước đến nay thích đè đầu cưỡi cổ người khác, càng không thích bị người ta nói mình không tốt, làm sao lần này anh lại tự nói mình thế không biết.
Động não một chút Yến Thanh Ti liền hiểu ra, anh đang châm chích ngược lại người ta nha.
Có đôi khi, càng tự trào phúng bản thân, từ hạ thấp chính mình thì càng lộ rõ sự cường đại của bản thân. Còn nữa… anh chắc đã biết chuyện cô bị Du Hí bắt cóc, định mượn chuyện này để châm chọc nhà họ Du.
Yến Thanh Ti nghĩ thầm, Nhạc Thính Phong cũng bắt đầu chơi cái trò miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo này rồi cơ đấy.
Chỉ là tại sao trước đây cô không cảm thấy Nhạc Thính Phong lợi hại thế này nhỉ? Chẳng lẽ trước đây anh đều đang ẩn giấu thực lực của mình?
Du Dực ngồi xuống vị trí bên cạnh, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Yến Thanh Ti, cho dù máy bay cất cánh ông cũng không để ý. Ông không đợi được muốn nhìn thấy gương mặt của Yến Thanh Ti, gương mặt mà ông đã tưởng niệm suốt bao nhiêu năm nay.
Nhạc Thính Phong xoay người chắn trước bóng dáng của Yến Thanh Ti, anh nửa thật nửa giả nói với Du Dực: “Du nhị gia, tôi nể ông lớn hơn tôi vài tuổi, miễn cưỡng cũng có thể coi ông như là trưởng bối của tôi, nhưng nếu ông còn dán mắt vào bạn gái tôi như thế, tôi sẽ không vui đâu. Tôi mà không vui, tôi sẽ cho người quẳng ông xuống máy bay thật đấy.”
Nhạc Thính Phong tuy đang cười nhưng trong đôi mắt của anh lại lạnh lẽo vô cùng, anh khoá chặt tầm mắt của Du Dực, trong lòng đang nảy ra rất nhiều ý tưởng giết chết Du Dực trên chuyến bay này.
Du Dực đương nhiên không nghĩ Nhạc Thính Phong đang nói thật: “Hôm nay tôi đến đây là có việc riêng, muốn nói mấy câu riêng tư với cô Yến, hy vọng cậu Nhạc không ngăn cản.”
Sau khi Du Dực nhìn thấy ảnh của Yến Thanh Ti, trong lòng ông không còn cách nào bình tĩnh được nữa, trái tim đã chết bao nhiêu năm dường như một lần nữa sống dậy.
Nhạc Thính Phong nhướng mày, nói: “Vậy thì không được. Cô ấy là người phụ nữ của tôi, cô ấy sao có thể nói quá nhiều với người đàn ông khác? Nếu không, bạn trai cô ấy là tôi đây chẳng phải đã chết rồi à?”