“Em biết rồi.” Yến Thanh Ti tựa đầu vào vai của Nhạc Thính Phong, tâm trạng vẫn không có cách nào để thoải mái.
Về đến nhà, vừa bước vào cửa, Nhạc Thính Phong đã hét lên: “Mẹ…”
Nhạc phu nhân từ trong bếp thò đầu ra, nhìn thấy Yến Thanh Ti ngay lập tức trên mặt bà tràn đầy tươi cười, đôi mắt cười híp tịt thành một đường cong: “Hai đứa về rồi đấy à? Mau vào nhà đi, uống nước nghỉ ngơi một lát rồi ăn cơm.”
Yến Thanh Ti đi đến bên cạnh Nhạc phu nhân khoác tay bà: “Bác ơi, sức khoẻ bác sao rồi?”
“Bác hoàn toàn khoẻ rồi, chẳng bị làm sao hết á, chỉ là suốt ngày ở nhà một mình chán lắm! Con về thì tốt rồi, ở nhà với bác nhiều một chút… Đợi con nghỉ ngơi khoẻ rồi, chúng ta ra nước ngoài mua sắm, gần đây con có việc gì không?”
Yến Thanh Ti liếc Nhạc Thính Phong một cái cười nói: “Ông chủ… dạo này đã giảm bớt công việc cho con rồi.”
"Thế mới đúng chứ, con gái như con làm nhiều như thế làm cái gì, mấy ngày Tam Phục* thế này ra ngoài quay phim nóng chết đi được. Con xem xem, gương mặt của con chẳng chịu giữ gìn gì cả, đừng ỷ vào mình vẫn còn trẻ mà không chăm sóc da dẻ chứ.” Nhạc phu nhân vuốt ve gương mặt của Yến Thanh Ti cau mày nói.
*Tam phục: Những ngày nóng nhất trong năm.
Yến Thanh Ti cười gật đầu: “Dạ, bác nói đúng lắm, tối nay con sẽ ngủ với bác, hai bác con mình cùng chăm sóc da nhé.”
Mấy ngày không gặp Nhạc phu nhân, Yến Thanh Ti phát hiện ra cô rất nhớ và, thậm chí còn nhớ bà hơn cả Nhạc Thính Phong.
Nhìn thấy gương mặt tươi cười của Nhạc phu nhân, nghe bà nói chuyện, đám mây mù trong lòng Yến Thanh Ti dần dần tan biến, cả người trở nên thoải mái nhẹ nhõm.
Nhạc phu nhân cười nói: “Tối nay bác sẽ chăm sóc kĩ càng cho da mặt của con, bác mua nhiều đồ lắm, còn chưa dùng đâu.”
Nhạc Thính Phong thấy vậy không vui gọi: “Mẹ… mẹ…”
“Mẹ…”
Nhạc phu nhân vung tay lên đánh một phát vào vai Nhạc Thính Phong: “Gọi cái gì mà gọi, mẹ nghe thấy rồi, con phiền quá đi, nhanh vào phòng bếp bê bát canh gà ác ra đây. Nhanh lên!”
Nhạc Thính Phong…
Anh nói: “Mẹ, con cũng vừa mới về nhà đấy, còn chưa được uống miếng nước đâu.”
Nhạc phu nhân cũng chẳng ngẩng đầu lên luôn: “À thế à? Bê cái bát canh gà ra đây rồi con tự đi rót nước lấy mà uống.”
“Mẹ… Trước đâu mỗi khi con về đến nhà, đồ ăn thức uống mẹ đều chuẩn bị sẵn cho con mà?” Trước đây, Nhạc Thính Phong là vua trong cái nhà này, anh đi làm về, đi chơi, đi công tác về, cho dù là muộn đến đâu, Nhạc phu nhân luôn chuẩn bị sẵn cho anh một cốc nước ấm.
Bây giờ thì sao? Bây giờ thì sao? Hoàn toàn không có!
Nhạc phu nhân liếc anh một cái, có chút ghét bỏ nói: “À… trước đây trong nhà chỉ có hai mẹ con, ngoài con ra thì làm gì còn ai nữa?”
Ẩn ý của câu này là, bây giờ trong nhà có thêm một người, con dâu của mẹ đấy, đương nhiên là con phải xếp đằng sau rồi!
Nhạc Thính Phong nghiến răng, “Sao con lại cảm thấy chớp mắt một cái con đã biến thành đồ thừa thế này?”
Vẻ mặt của Nhạc phu nhân kinh ngạc cực kì: “Ôi chao, thế mà bị con phát hiện ra rồi à?”
Trong cái vẻ mặt sầm sì của Nhạc Thính Phong, bà đẩy anh một cái: “Đi nhanh đi, bê canh ra đây, Thanh Ti đói rồi đây này.”
Yến Thanh Ti không nhịn được muốn cười, nói: “Con vào phòng bếp giúp anh ấy bê ra.”
Nhạc phu nhân kéo tay cô vào phòng ăn: “Con đi đường xa mệt mỏi mới về, lại phải đóng phim cực khổ như thế, nghỉ ngơi đi con. Ôi, Thanh Ti nhà ta gầy mất rồi, bác phải tẩm bổ cho con thật tốt mới được.”
Yến Thanh Ti mỉm cười nói: “Bởi vì ở bên ngoài không được ăn cơm bác nấu, đương nhiên là con gầy đi rồi.”
Câu này khiến cho Nhạc phu nhân cực kì hớn hở, bà cảm thấy trong nhà có một cô con gái thật là tốt, thằng nhóc thối kia còn lâu mới nói được những câu như thế này.
Nhạc Thính Phong bĩu môi, cam chịu đi vào phòng bếp.