Cho đến tận lúc về Nhạc gia, Yến Thanh Ti vẫn cười không ngớt.
Lời nói ấy thật ngọt, cứ như một viên đường đang tan trong tim, hương vị ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể.
Về đến nhà, Nhạc phu nhân đang chuẩn bị bữa ăn đêm.
Hôm nay quả là một ngày tuyệt vời, khiến Yến Thanh Ti như sắp quên hết những năm tháng tăm tối trước đây.
...
Buổi tối, Nhạc phu nhân hoàn toàn trở thành chuyên viên chăm sóc sắc đẹp của Yến Thanh Ti. Nằm xuống rồi, bà tự bật cười, nói: "Thằng ngốc đó giờ chắc đang hận bác lắm đây?"
Yến Thanh Ti muốn cười, nhưng đang đắp mặt nạ, cô chỉ nói: "Chắc không đâu bác, lát nữa là ngủ mất luôn ấy mà."
"Thanh Ti, hai bộ phim kia của con bao giờ thì chiếu, trailer bác đã xem không biết bao nhiêu lần rồi."
"Dự tính là tháng 8 ạ, giờ vẫn đang trong giai đoạn cắt ghép hậu kì, nếu bác muốn xem thì để con lấy hai phim đó về cho bác xem trước nhé?"
Nhạc phu nhân lắc đầu: "Không cần đâu, bác phải để đấy để còn cống hiến tỉ suất người xem cho con chứ."
Bà rất rõ việc tỉ lệ người xem trên ti vi sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sự nổi tiếng và phát triển của một diễn viên như thế nào, thế nên bà đã chuẩn bị hết cả rồi. Tới lúc đó, tất cả họ hàng thân thích và bạn bè của bà sẽ đều phải ủng hộ phim của Yến Thanh Ti.
Cuối cùng, Yến Thanh Ti không nhịn được nữa, cô bật cười làm lớp mặt nạ trên mặt nhăn nheo lại!
Cô cạ lên người Nhạc phu nhân, kéo cánh tay bà: "Bác, bác tốt thật đấy. Đợi khi nào có thời gian chính thức, con sẽ nói với bác ngay."
"Aiyo, con cẩn thận nào, mặt nạ co hết cả lại rồi."
Sát vách, Nhạc Thính Phong quả thật đang không ngủ được, anh đang gọi điện thoại.
"Giang Lai, lấy những tấm ảnh hôm nay lũ chó săn chụp trộm lại hết cho tôi."
"Được, để tôi bảo người đi liên hệ, nhưng lỡ họ không chịu bán thì làm thế nào? Phóng viên giải trí bây giờ tranh cướp tin nhau ghê lắm,"
"Cậu bị ngáo à? Không mua được chẳng lẽ cậu không còn chiêu nào khác? Bộ não trước đây của cậu chạy đâu mất rồi?"
"Xin lỗi sếp, em sai rồi, em biết phải làm gì rồi ạ."
Mua về được thì mua, không mua được thì cướp, cũng có khác gì nhau đâu.
Trước đây, khi bàn chuyện làm ăn, họ đều dùng phương thức “tiên lễ hậu binh”, nếu anh không muốn kiếm tiền, vậy đừng trách chúng tôi hại anh.
Chỉ là... mấy năm gần đây, cách thức, thủ đoạn làm việc của ông chủ cũng đỡ hơn nhiều rồi, không còn quái đản như trước nữa, thế nên suýt chút nữa thì Giang Lai quên mất, từ tận sâu trong tâm khảm ông chủ của anh vẫn là một tên… một tên... một tên lòng dạ xấu xa.
"Đúng rồi, bảo người theo dõi Du Dực cho tôi, xem xem ông ta đang ở đâu, làm gì, tiếp xúc với những ai, nói những chuyện gì? Tất cả những chuyện này tôi đều phải biết."
"Vâng thưa sếp!"
Nhạc Thính Phong lại nghĩ tới những lời Mạch Văn Khiết nói hôm nay: "Tháng sau, hai bộ phim của Thanh Ti sẽ được phát sóng, nhớ phụ trách tuyên truyền, không được lơi lỏng. Mạch Văn Khiết tìm cậu lấy kinh phí tuyên truyền thì cậu cứ đưa cho chị ấy."
Giang Lai hỏi: "Lỡ chị ấy vừa mở miệng ra đã đòi nhiều thì sao?"
Nhạc Thính Phong không do dự, nói thẳng: "Cho, chỉ cần chị ta có thể dùng tiền để tuyên truyền cho Thanh Ti thì bao nhiêu tiền cũng được. Nếu chị ta có gan ăn bớt, vậy để chị ta nghẹn chết luôn đi."
"Vâng, em hiểu rồi. Sếp, còn chuyện gì nữa không sếp?"
Nhạc Thính Phong: "..."
Anh âm thầm muốn đá Giang Lai mấy phát, không có chuyện gì buôn tí không được à?
Cậu ta không biết giờ anh đang trong tình trạng giường đơn gối chiếc khó ngủ sao?
Giang Lai đương nhiên là không biết rồi: "Nếu không còn chuyện gì vậy em không làm phiền sếp nữa, sếp với chị Thanh Ti nghỉ ngơi đi. À... à, mai sếp có đi làm không?"
Khóe miệng Nhạc Thính Phong giật giật, tên này chẳng tâm lí gì cả.