Yến Thanh Ti nhếch khóe môi, cô đặt đóa bồ công anh đã héo rũ xuống, nói: "Mẹ, con đến rồi này... Dạo này con bận lắm, giờ con là ngôi sao rồi, phải chạy khắp nơi. Con đã tới xem tất cả những nơi trước đây mẹ chưa từng thấy, thế nên con không có thời gian tới thăm mẹ. Mẹ đừng giận con nhé! Sau này đợi con trở thành ảnh hậu rồi, đợi tới khi con có thể giẫm lên đầu tất cả những người khác rồi, con sẽ dành nhiều thời gian hơn để đến với mẹ, chuyển mẹ tới nơi tốt hơn… Gần đây chắc có một tên ngốc hay đến làm phiền mẹ nhỉ? Anh ấy... có phải cũng được, đúng không?"
Nhạc Thính Phong khi ấy có nói sẽ đến thường xuyên, không ngờ anh lại làm vậy thật.
Thật ra Nhạc Thính Phong là một người rất chu đáo, anh đem hết những quan tâm mà mình có thể làm đều dành hết cho Yến Thanh Ti. Sự quan tâm này từ trước đến giờ chưa từng có ai cho cô cả, ngay cả khi ở cùng với Hạ Lan Phương Niên ở nước M, anh ta cũng không thể cho cô.
Chân Yến Thanh Ti hơi đau, cô ngồi xổm xuống, nói: "Hai bộ phim con mới quay sắp được chiếu rồi. Mẹ, mẹ nhớ phù hộ để con nhận được nhiều sự theo dõi, nhất định phải khiến con xinh đẹp. Con phải cho họ thấy, Yến Thanh Ti con không chỉ biết tạo scandal, bị bôi nhọ, con còn có diễn xuất nữa."
Yến Thanh Ti nói rất nhiều, mãi tới khi trên đầu xuất hiện một bóng râm, cô mới ngừng nói.
Cô không nhúc nhích, cũng không ngẩng đầu, cô rất nóng, rất mệt, mặt trời rọi xuống tới nỗi đầu cô váng vất, bóng râm nhỏ này khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cô chẳng muốn động đậy nữa.
Một bàn tay đẹp đẽ xoa nhẹ lên tấm ảnh trên bia mộ.
Ông xoa rất nhẹ, rất cẩn thận, như thể sợ sẽ làm đau bà.
Yến Thanh Ti thở dài, nói: "Có rất ít người còn nhớ tới một người tên Nhiếp Thu Sính. Bao năm nay, ngoài tôi và Nhạc Thính Phong tới đây ra, cũng chẳng có ai tới thăm mẹ nữa. Bà mà thấy người mình từng quen tới thăm, chắc sẽ vui lắm đấy."
"Sao bà ấy lại chết?" Giọng nói khàn khàn trở nên lạnh lẽo.
Chân Yến Thanh Ti có chút tê, cô chỉnh lại tư thế, "Chẳng phải ông đều tra ra hết rồi sao?"
"Tôi muốn cô nói cho tôi biết." Âm thanh khản đặc của Du Dực trở nên thê lương, thô bạo đầy sát khí.
Yến Thanh Ti nhẹ nhàng nói một cách liền mạch không chút ngập ngừng: "Năm tôi 8 tuổi, người cha đã xa nhà bao năm của tôi bỗng có lương tâm kêu muốn đưa tôi và mẹ lên thành phố. Nhưng vừa tới nơi thì phát hiện người ta đã kết hôn thêm lần nữa rồi, đã có vợ và có con. Mẹ tôi không còn nơi nào để dung thân nữa, bà muốn đưa tôi trở về, muốn li hôn, nhưng có người không cho phép. Diệp gia không chịu để con gái bảo bối nhà họ làm vợ lẽ nhà người ta, cũng sẽ không để người khác biết được tiểu thư nhà họ Diệp lại làm kẻ thứ ba, phá hoại hôn nhân của người khác..."
Yến Thanh Ti cười, hỏi: "Lúc này, ông nói xem phải làm thế nào đây?"
Du Dực không nói gì, Yến Thanh Ti nói tiếp: "Vậy chỉ có thể để mẹ tôi chết đi. Đợi tới khi chết không có đối chứng, Diệp Linh Chi sẽ có thể tuyên bố ra bên ngoài rằng mẹ tôi là kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của bà ta. Tôi... chính là đứa con ngoài giá thú, con gái của kẻ thứ ba đó, bà ta thấy tôi đáng thương nên giữ tôi lại nuôi, rồi được khắp nơi khen ngợi không dứt… Năm ấy, tất cả mọi người đều chửi mẹ tôi chết là đáng, chết đẹp lắm, kẻ thứ ba sẽ không có kết cục tốt đẹp, chết là đáng đời, cứ vậy thôi, không phức tạp cũng chẳng đơn giản gì."
Hai chân Yến Thanh Ti tê rần, nhưng cô không muốn động đậy, cô nhìn lên tấm ảnh, nói: "Hôm ấy, mẹ tôi nói với tôi, bảo tôi đợi bà. Bà nói, tôi ăn hết bát mì này bà sẽ về... Nhưng, bà ấy lại không trở về nữa."
Tách, một giọt nước rơi xuống đất vỡ tan, nhanh chóng bị mặt đất nóng làm bốc hơi, không để lại chút dấu tích.