Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 751: Anh có muốn trốn em cũng không muốn thả



Chương 751Anh có muốn trốn em cũng không muốn thả

Y

ến Thanh Ti đột nhiên gục lên vai Nhạc Thính Phong cười khúc khích.

“Đây lúc là thời khắc nghiêm túc đứng đắn đấy, em cười cái gì mà cười?”

Yến Thanh Ti lắc đầu: “Anh đợi một chút, cho cười xong đã rồi nói, em không nhịn được.”

Nhạc Thính Phong nghiến răng: “Em nhanh lên có được không, anh nhịn không nổi nữa rồi.”

Yến Thanh Ti cười một lúc lâu, cô nằm trong ngực Nhạc Thính Phong cười chảy hết cả nước mắt. Sau đó, cô nhào lên ôm lấy đầu của anh, cắn lên môi anh, nói: “Nhạc Thính Phong, anh càng phải yêu em nhiều hơn, lâu hơn…”

Nhạc Thính Phong lật người quay sang đè lên người cô: “Cái này còn cần em nói à? Bằng không, làm sao anh cướp được em từ tay mấy cái gã ất ơ đó.”

Sáu giờ sáng, tiếng chim hót ríu rít bên ngoài cửa sổ truyền vào trong phòng ngủ. Dưới nhà, thím Ngũ đang chuẩn bị bữa sáng, Nhạc phu nhân vẫn chưa dậy.

Sáng sớm ngày hè, mặt trời vừa lên ánh nắng đã gay gắt chói chang, chiếu xuyên qua cửa kính rải vào phòng ngủ.

Mái tóc đen nhánh của Yến Thanh Ti tản ra trên gối trắng như tuyết, sự tương phản giữa đen vào trắng trông giống như một bức tranh thuỷ mặc.

Đôi môi có hơi sưng đỏ ở trên gương mặt ửng hồng càng lúc càng động lòng người, đôi mắt hồ ly xinh đẹp thì lại long lanh đầy hơi nước, trông cô vừa quyến rũ lại xen lẫn một chút gì đó, sạch sẽ, thuần khiết.

Nhạc Thính Phong chỉ cảm thấy nhìn cô như vậy thì anh đã không có cách nào khống chế nổi bản thân mình nữa. Cô khiến anh mê đắm, chỉ sợ ngay một sợi tóc trên người cô thôi cũng làm anh mê muội.

Nhạc Thính Phong cúi đầu, đặt một nụ hôn lên đôi mắt của Yến Thanh Ti.

“Anh bị sập bẫy của em mất rồi, không thể trốn thoát được nữa.”

Yến Thanh Ti mơ hồ nghe thấy tiếng của Nhạc Thính Phong khàn khàn, trầm thấp mà đè nén, tiếng thở dốc dồn dập của anh vang lên bên tai cô. Cô nheo mắt nhìn ngắm gương mặt của Nhạc Thính Phong.

Khẽ cong môi, dùng móng tay cào lên lưng anh tạo thành những vệt dài đỏ ửng, sau đó cô ngẩng đầu hôn lên môi anh: “Kể cả anh có muốn trốn, em cũng không có ý định thả anh đi đâu.”



Chín giờ sáng, Nhạc phu nhân ăn sáng xong nhàm chán xem xu hướng thời trang của mùa thu năm nay, các bộ sưu tập thời

trang luôn đi trước thời tiết, bây giờ đã là tháng 7, mùa thu cũng không còn xa nữa rồi.

Thím Ngũ từ trong phòng bếp đi ra hỏi: “Có cần lên gác gọi thiếu gia và cô Yến xuống ăn sáng không ạ? Đồ ăn nguội hết rồi!”

Nhạc phu nhân xua tay: “Gọi cái gì mà gọi, không cần gọi đâu, đợi chúng nó kiệt sức, đói rồi, sẽ tự xuống ăn thôi.”

Con trai của bà mà bà không hiểu nó sao?

Chắc chắn nó sẽ không để lỡ một buổi sáng tuyệt vời như thế này đâu.

Thím Ngũ lại hỏi: “Thế… trợ lý Giang gọi điện đến hỏi thiếu gia chiều nay có đến công ty không đấy ạ, có cần phải gọi lại cho cậu ta không?

“Không cần đâu, Tiểu Giang tự khắc sẽ hiểu thôi.”

“Vâng ạ, phu nhân, vậy tôi ra chợ mua thức ăn nhé?”

“Đi đi, hai đứa nó quấn lấy nhau lâu như thế, buổi trưa phải tẩm bổ cho cả hai đứa mới được.”

Thím Ngũ cười đầy đen tối: “À, tôi biết rồi ạ!”



Một hồi triền miên dường như đã tiêu hao hết tất cả thể lực của Yến Thanh Ti, cô được Nhạc Thính Phong bế vào phòng tắm. Vốn dĩ anh nói chỉ đi tắm thôi, không làm gì nữa cả, Yến Thanh Ti cười ha ha, đi tắm ấy hả, lại chẳng thành ra quấn lấy nhau thêm một trận nữa ấy.

Đi ra khỏi phòng tắm, Nhạc Thính Phong tràn đầy căm phẫn nói: “Cái này không thể trách anh được, là do dáng vẻ không mặc quần áo của em cứ quyến rũ anh đấy chứ. Làm một thằng đàn ông tâm sinh lý hoàn toàn bình thường, nếu mà anh có thể nhịn được thì đó nghĩa là anh đang có vấn đề.”

“Ha ha…” Yến Thanh Ti cười cười, hứ, quần áo của bà là bị đứa nào lột ra.

Yến Thanh Ti làm bộ vô cùng đứng đắn nói: “Nếu đã như thế, sau này anh ngủ một mình thì tốt hơn. Em là một người đứng đắn, em không thể dụ dỗ anh phạm tội được, như thế vô đạo đức lắm.”