Chương 770 DÁM TÍNH KẾ CẢ CON TRAI BÀ, BÀ SẼ KHÔNG THA CHO MỤ TA ĐÂU
H
ạ Lan Phương Niên bực tức ngắt lời: "Đủ rồi, đó là chuyện của em với mẹ, anh không biết. Tú Sắc... làm con gái, việc đầu tiên là phải hiền lành, tiếp đến phải biết dè dặt..."
Vành mắt Hạ Lan Tú Sắc đỏ lên: "Anh bảo em phải hiền lành, vậy Yến Thanh Ti thì sao, cô ta xấu xa như vậy, sao anh còn thích cô ta chứ?"
Hạ Lan Phương Niên ngừng lại không nói gì. Anh nhìn Hạ Lan Tú Sắc một lát, rồi mới lạnh lùng đáp: "Cô ấy không xấu... Cô ấy vốn là một cô gái hiền lành hơn bất cứ ai, nhưng những điều mà cô ấy phải trải qua là những điều em chưa bao giờ phải nếm trải cả. Cô ấy thành ra như bây giờ đều là do bị người ta bức ép, em đừng có lấy hoàn cảnh lúc này của em ra để mà bì với cô ấy."
Hạ Lan Tú Sắc chớp mắt, nước mắt lăn xuống, cô bình tĩnh lại, đưa tay kéo lấy tay Hạ Lan Phương Niên, nói: "Em xin lỗi, anh hai, em sai rồi, em không nên so sánh với chị Thanh Ti, anh đừng giận em mà."
Hạ Lan Phương Niên thở dài: "Em cũng đã lớn rồi, nhiều khi mẹ nói gì em cũng phải biết đúng biết sai chứ? Lời nào nên nghe thì phải nghe, nhưng mẹ mà nói sai, em cũng không thể nghe theo bà được."
Hạ Lan Tú Sắc gật đầu: "Vâng… Nhưng mẹ cứ nhất định phải mời được bác Nhạc với anh Thính Phong tới tham gia buổi từ thiện, mình lại không biết họ có đi không, phải làm thế nào bây giờ?"
"Đi hay không là tự do của người ta, chúng ta cũng chẳng có quyền mà nói gì cả."
"Dạ..."
...
Trong phòng khách chỉ còn lại ba người, Yến Thanh Ti yên lặng ăn hết một miếng dưa hấu: "Không có nói gì với em à?"
Nhạc Thính Phong hắng giọng: "Khụ khụ, mẹ à, con nghĩ mình không cần phải tới buổi từ thiện này đâu, chẳng có gì hay cả."
Nhạc phu nhân gật đầu lia lịa: "Đúng, đừng đi."
Yến Thanh Ti liếc xéo Nhạc Thính Phong: "Đừng có giả ngu với em."
Nhạc Thính Phong sờ mũi: "Ờ thì, thật ra cũng có gì đâu, căn bản cũng chẳng liên quan tới anh, anh nói là được rồi..."
Nhạc Thính Phong kể lại chuyện tối hôm anh gặp Hạ Lan Tú Sắc, anh nói: "Thì vậy đấy, từ đầu tới cuối anh không chạm tới một đầu ngón tay của cô ta. Sau đó, lúc ở cổng, cô ta có bày trò bắt cóc, nhưng anh nhìn cái là ra ngay nên cũng không tiến lên. Anh chẳng làm gì cả, hai anh em nhà họ tự dưng đến xin lỗi thế này anh cũng chẳng hiểu ra làm sao."
Yến Thanh Ti và Nhạc phu nhân cùng nhìn Nhạc Thính Phong, không nói gì.
Nhạc Thính Phong bị hai người nhìn sởn hết tóc gáy: "Hai người đừng nhìn anh như vậy, những gì anh nói đều là thật, không liên quan gì đến anh hết."
Yến Thanh Ti khều cằm Nhạc Thính Phong: "Chậc... Sao em không biết anh được người khác yêu thích đến thế nhỉ?"
Nhạc Thính Phong tóm lấy tay Yến Thanh Ti: "Đừng nháo nữa, anh không cảm thấy cô ta thích anh đâu, đã khái chỉ muốn tính kế với anh một chút thôi."
Sắc mặt Nhạc phu nhân hơi khó coi.
Nhạc Thính Phong thấy vậy hỏi: "Mẹ, mẹ sao thế?"
Nhạc phu nhân đập mạnh tay xuống bàn: "Con tiện nhân Trương Thanh Nhã, không ngờ ngay đến cả con mà mụ ta cũng muốn tính kế. Bà đây không thể tha cho mụ được, buổi tiệc từ thiện đó mẹ sẽ đi, nhất định phải đi."
"Mẹ... Mẹ..."
Nhạc phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Hai đứa con đúng là ngốc cả đôi, thế mà đứa nào đứa nấy cũng tự nhận mình thông minh. Đây rõ ràng là muốn tính kế con rồi sau đó đòi gả vào Nhạc gia đấy, chiêu này dùng tới nát cả rồi."
Lần này, Nhạc phu nhân lại thông minh hơn, vừa hay trước đây Hạ Lan phu nhân cũng dùng đúng chiêu này, nên... bà hiểu quá mà.
Chỉ là, lần này Hạ Lan phu nhân bảo con gái bà làm vậy cũng chỉ là thăm dò thôi, không phải làm thật.