ảm giác dường như sắp chết vừa rồi thật đáng sợ, Du Hí đã sợ đến toàn thân nhũn ra, anh ta ho đến nổ phổi, khóc lóc nói: "Khụ khụ... khụ... Hai... hai, chú hai... khụ... Cháu... sai... rồi... tha.. tha... cho... cháu đi..."
Lúc mới bị đè xuống, trong lòng Du Hí còn có cảm giác hận.
Con mẹ nó, ông ta không phải là người, dám làm như vậy với anh? Anh ta còn nghĩ bụng đợi trời sáng sẽ trở về mách lẻo, ai ngờ lại bị cho uống nước bồn cầu.
Du Dực cười nhạt: "Biết sai rồi à? Vậy nói cho chú nghe, cháu sai chỗ nào?"
Nhìn gương mặt của Du Dực, Du Hí cảm giác như đang nhìn thấy ma quỷ vậy. Đây không phải là chú hai mà là quỷ đòi mạng thì đúng hơn.
Anh ta lắp bắp nói: "Cháu... cháu... cháu không nên giấu chú... không nên giấu mọi người, cháu nên..."
Lời còn chưa dứt đã lại bị Du Dực ấn đầu vào bồn cầu tiếp.
"Chưa nghĩ được rõ ràng thì chưa nên rút đầu ra ngoài vội."
Giọng nói của Du Dực lạnh băng như lưỡi dao sắc bén chọc thẳng vào tai Du Hí.
Anh ta dùng hai tay tóm lấy thành bồn cầu, cố gắng giãy dụa, đến nỗi những vết thương trên người cũng bị vỡ ra. Nhưng mà bây giờ Du Hí làm sao còn để ý tới những chuyện này, sống đã rồi nói sau.
Chú hai thực sự muốn lấy mạng anh ta.
"Bộp... bộp... bộp..." Du Hí dùng sức đập bồn cầu, khi sức đập ngày càng yếu thì Du Dực lôi anh ta lên.
Du Dực lại hỏi: "Đã biết sai ở đâu chưa?"
Du Hí điên cuồng gật đầu: "Khụ... biết... khụ... biết... biết... Chú hai... tha mạng, tha mạng... Cháu nên nói sớm cho chú biết, nói cho mọi người biết... Việc làm Du gia xấu hổ này, cháu nên xử lý con tiện nhân kia..."
Sắc mặt Du Dực lạnh hơn: "Chết cũng không hối cải!"
Du Hí thét chói tai một tiếng, đầu lại chìm trong bồn cầu một lần nữa.
Lặp đi lặp lại nhiều lần, Du Hí không biết đã uống biết bao nhiêu nước trong bồn cầu, trong dạ dày chỉ cần ấn một cái lập tức sẽ nôn ra, ngực đau dữ dội. Vừa được nhấc ra ngoài, Du Hí lập tức khóc lóc kêu gào: "Hai... chú hai... cháu sai rồi, chú nói là cái gì thì chính là cái đó... Chú nói cháu sai chỗ nào... thì cháu làm... sai chỗ đó... sai, sai rồi…"
Không có gì bất ngờ, đầu của Du Hí lại được nhấn vào trong bồn cầu lần nữa.
Cái cảm giác ngạt thở lại tới, dưỡng khí trong phổi bị ép ra sạch sẽ, loại cảm giác cái chết treo ngay trên đầu này làm Du
Hí muốn hô cứu mạng, muốn xin tha... nhưng mà dù một chút âm thanh anh ta cũng không phát ra được.
Đây không phải là chú hai, con mẹ nó, đây tuyệt đối chính là quỷ đòi mạng.
Rốt cuộc chú ấy muốn nói cái gì? Muốn anh ta nói cái gì?
Cái này không đúng, cái kia cũng không đúng.
Du Hí đem những chuyện có thể nhớ được, đều nói ra hết toàn bộ.
Chắng lẽ phải nói, anh ta không nên bắt cóc một con ả diễn viên thối tha, không nên cường bức một con tiện nhân hay sao?
Du Hí còn đang giãy dụa thì nghe được lời của Du Dực, "Du Hí, mày nhớ cho kĩ cái cảm giác này, cảm giác sắp chết tới nơi rồi… Chú chưa bao giờ quan tâm mày chơi bao nhiêu con đàn bà, cũng không để ý mày dùng thủ đoạn gì, mày muốn giết người hay phóng hỏa cũng không liên quan đến chú, nhưng mà mày không nên đụng đến Yến Thanh Ti... Lần này coi như nể mặt mày là cháu trai, nên chú không giết mày, nhưng... sẽ không có lần sau. Nếu như mày còn dám đụng tới Yến Thanh Ti, chú sẽ giết mày!"