"Mẹ hận nó không ra hồn, không nên thân, con có biết không? Tú Tú, con nhớ cho kĩ, con tuyệt đối không được phép học theo anh trai con.”
“Con… con biết rồi…”
…
Hạ Lan Phương Niên thấy Giang Lai đang nói chuyện với một cô bé, anh ta do dự một lát rồi chuẩn bị đi qua đó nói với Giang Lai, bảo cậu ta cẩn thận một chút, nhỡ mà có chuyện gì xảy ra thật thì cũng có chuẩn bị trước.
Giang Lai nói với Quý Miên Miên: “Em như thế này có phải tốt hơn bao nhiêu không? Em nhìn xem, trang điểm ăn mặc kiểu này xinh hơn bao nhiêu, em cũng là con gái, nên học trang điểm đi. Mỗi ngày phải trang điểm cho chính mình trở nên xinh đẹp, mua thêm mấy món đồ mà mặc.”
Quý Miên Miên cầm một ly Champane, bĩu môi nói: “Em chỉ làm một trợ lý bé tẹo, làm gì có thời gian mà trang điểm? Hơn nữa em còn phải bảo vệ nữ thần của em mà, mặc váy làm sao tiện bằng mặc quần được? Nếu mà có đánh nhau thật thì váy vóc vướng víu lắm, mặc như thế này anh không cảm thấy em quái lạ à? Em còn cảm thấy ở phía dưới gió nó đang lùa đây này.”
Quý Miên Miên rất ít khi mặc váy. Hôm nay ăn mặc như vậy, cô cảm thấy ngồi cũng không được, đứng cũng không xong, làm thế nào cũng không ổn.
Giang Lai lắc đầu, thật đúng là lãng phí của trời, rõ ràng dáng đẹp thế này, mặt mũi còn đáng yêu, chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng sẽ trở thành thủ của đám đàn ông. Nếu như không phải có anh đứng bên cạnh trông chừng thì không biết đã có bao nhiêu gã muốn tiếp cận cô nàng rồi.
Giang Lai quyết định dạy dỗ Quý Miên Miên: “Em nghĩ thế là không được. Em là con gái thì phải có dáng vẻ của một cô gái. Nếu như em yêu đương rồi có bạn trai, em cũng cứ thế này à?”
Quý Miên Miên chớp chớp mắt: “Nhưng mà em đã có bạn trai đâu? Em cũng không chuẩn bị có bạn trai nhá.”
“Thì đang bảo em nghĩ mà, em nghĩ đi, sau này em có bạn trai rồi…”
Quý Miên Miên bật cười ha hả: “Không có khả năng đó, em có phải bị thần kinh đâu mà nghĩ như thế, anh có thể nằm mơ giữa ban ngày rồi đấy.”
Giang Lai thở dài một tiếng, con nhóc này chẳng đáng yêu gì cả.
“Em chỉ nghĩ một tẹo thôi. Thế này đi, bây giờ em cứ giả vờ coi anh như bạn trai em đi, em nghĩ xem em cư xử với anh như thế nào đây?”
Vẻ mặt Quý Miên Miên đầy ghét bỏ: “Thế thì càng không được. Nhìn mặt của anh em càng không thể tưởng tượng ra nổi, bởi vì anh không không đủ đẹp trai…”
Giang Lai muốn hộc máu mồm, có thể nói năng lực làm việc của anh không mạnh, có thể nhân phẩm của anh không tốt, nhưng dám bảo anh không đủ đẹp trai thì anh không thể nhịn được.
“Sao anh lại không đủ đẹp trai cơ chứ? Cả công ty ai mà chẳng bảo trừ Boss ra, anh là người đẹp trai nhất. Em có biết là trong công ty có bao nhiêu người thầm mến anh không?”
Quý Miên Miên lắc đầu: “Em không biết… Chắc là thẩm mĩ của phụ nữ trong công ty các anh có vấn đề!”
Giang Lai lại ói thêm ngụm máu nữa: “Em… còn có thể nói chuyện bình thường được không đây? Có muốn tiền thưởng nữa không hả?”
Đột nhiên một giọng nói vang lên chen vào giữa hai người: “Xin lỗi, quấy rầy một chút.”
Quý Miên Miên và Giang Lai ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Diệp Thiều Quang đứng đó, không biết từ bao giờ, khuôn mặt anh ta tái nhợt như thể đóng băng lại, ánh mắt nhìn Quý Miên Miên chằm chằm như thể đang nhìn kẻ địch. Quý Miên Miên giật cả mình: “Anh…”
Giang Lai ngẩn ra rồi vội vàng nói: “Diệp tiên sinh có chuyện gì sao?”
Diệp Thiều Quang không để ý đến cậu ta, nhìn Quý Miên Miên nói: “Lần trước em bảo em thích tôi đúng không?”
Tròng mắt của Quý Miên Miên suýt chút nữa thì rơi ra ngoài: “Tôi… thích anh?’”
Diệp Thiều Quang: “Tôi chấp nhận lời tỏ tình của em.”
“Tôi…” Quý Miên Miên vừa mới thốt ra được một chữ, Diệp Thiều Quang đã đột nhiên vươn tay ra kéo cô vào trong lòng anh, cúi đầu hôn lên môi cô. Anh chỉ hôn một cái rồi nhanh chóng buông ra, ngẩng đầu nói với Giang Lai vẫn đang đứng ngẩn tò te ra đấy: “Tôi đưa người của tôi đi.”