ất cả mọi người đều rất hưng phấn, muốn xem xem Nhạc phu nhân sẽ làm như thế nào?
Nhẫn nhịn tiếp nhận gã đàn ông khốn nạn này hay là... trực tiếp trở mặt?
Dù quyết định thế nào thì bọn họ cũng có trò hay để xem.
Con người chính là như vậy, trong sâu thẳm tâm hồn đều cất giấu một phần âm u đen tối... Nhất là khi nhìn thấy những người cao quý, có tiền hơn mình rơi vào hố sâu ngàn trượng không lối thoát, bọn họ sẽ có một loại ảo giác kì lạ: người đó không tốt thì mình sẽ tốt lên!
Hạ Lan phu nhân vẫn cười một cách dịu dàng, nhìn chằm chằm vào Nhạc phu nhân, thấy bà vẫn chẳng có phản ứng gì, bà ta có chút buồn bực, hừ, thế mà vẫn có thể nhẫn. Nhưng không sao, bà ta tin chắc Nhạc Bằng Trình nhất định sẽ có lực sát thương với Nhạc phu nhân, nếu không, chẳng lẽ công sức sắp xếp của bà ta sẽ đổ xuống sông xuống bể sao?
Hạ Lan phu nhân cười ha hả: "Anh Nhạc, đều là vợ chồng hơn mấy chục năm rồi, không có gì phải ngại đâu! Mau lại ôm chị Tô một cái, mười mấy năm không gặp nhau, chắc hai người kích động lắm?"
Nhạc Bằng Trình nghe thế liền kích động tiến lên nói: "Ngưng Mi, anh về rồi... Mấy năm qua để em cô đơn lẻ bóng, là do anh không đúng. Về sau anh nhất định sẽ bù đắp cho em, cả nhà chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi!"
Nhạc Bằng Trình làm bộ áy náy hổ thẹn nhìn Nhạc phu nhân với một đôi mắt thâm tình, người không biết nội tình còn tưởng ông ta yêu thương Nhạc phu nhân lắm.
Nhạc Bằng Trình đưa tay ra muốn ôm lấy Nhạc phu nhân, Nhạc Thính Phong mỉm cười đứng dậy, không nói gì, chỉ nhìn Nhạc Bằng Trình, ánh mắt sắc bén đó y như một thanh kiếm đặt ngang cổ ông ta, làm cho ông ta sợ run lên không dám bước thêm bước nào nữa.
Nhạc Bằng Trình lúng túng chà chà tay: "Còn có... Thính Phong, ba xin lỗi con, con yên tâm, ba về rồi cũng sẽ bù đắp cho con..."
Nhạc Thính Phong vẫn mỉm cười không nói câu nào, màn kịch hôm nay đúng là đáng cười. Anh cần phải làm chút gì đó nếu không sẽ thực phí công sức chuẩn bị của bọn họ.
Hạ Lan phu nhân vẫn trưng vẻ mặt tôi cũng chỉ muốn tốt cho mấy người: "Mấy năm nay Nhạc phu nhân một mình nuôi dạy Thính Phong thành người đúng là không dễ dàng gì. Vợ chồng họ phân ly gần 30 năm liền, người ngoài như tôi nhìn thấy thế cũng có chút ngậm ngùi. Hồi trẻ hai người không được ở cạnh nhau, nhưng giờ già rồi, có người bầu bạn bên người vẫn tốt hơn. Không phải các cụ đã nói “Trẻ là vợ chồng, già là tri kỉ” sao? Thế nên, bữa tiệc hôm nay ngoài mục đích từ thiện còn là để đón tiếp Nhạc tiên sinh quay lại Lạc Thành."
Bà ta nói với Nhạc phu nhân: "Chị Tô, chị đừng trách em nhiều chuyện. Vợ chồng đâu có thể thù hằn nhau mãi được, cho dù anh Nhạc hồi trước có sai nhưng giờ không phải anh ấy đã biết sai rồi sao? Dù thế nào đi chăng nữa hai người cũng là
một gia đình, nếu em có thể giúp cho hai người được đoàn viên cũng làm một chuyện tốt, chị nói có đúng không?"
Hạ Lan phu nhân thấy Nhạc phu nhân vẫn thờ ơ nên có chút nóng ruột, cố ý nói như vậy, từng câu từng chữa đều dụng tâm lương khổ, nếu như Nhạc phu nhân không tiếp nhận thì sẽ thành người không biết phân biệt tốt xấu.
Những gì bà ta chuẩn bị ngày hôm nay chỉ để nhắm vào mình Nhạc phu nhân.
Yến Thanh Ti cười cười, khốn nạn đến mức này đúng là khó có thể tưởng tượng nổi.
Vị phu nhân vừa có lời qua tiếng lại với Nhạc phu nhân thấy thế liền nói: "Nhạc phu nhân xem kìa, Hạ Lan phu nhân đối với bà thật là tốt, bà đừng giận người ta làm gì. Chị em tốt như thế đi đâu mà tìm đây?"
Nhạc phu nhân lúc này mới ngẩng đầu lên, cười một cách dịu dàng bình tĩnh: "Nói tới thì… Thanh Nhã, bà qua đây, tôi rất thích món qua hôm nay, thế nên nhất định phải cảm ơn bà một cách tử tế."