Chương 798Tôi chỉ ngồi xem bà tìm đường chết thôi, tôi chẳng nói gì hết
N
hạc phu nhân mà đã nói năng chanh chua thì cũng chẳng thua kém ai.
Những lời này không phải là bà không biết nói, chỉ là bà không muốn nói thôi.
Bà vẫn luôn cảm thấy, con người ta khi sống thì nên sống đàng hoàng tử tế, sống vì hạnh phúc, sống để mỗi ngày đều không phải thấy hối tiếc. Tại sao cứ phải sống như một con gà chọi, lúc nào cũng có thái độ thù địch với người khác làm gì, cuộc sống như vậy còn có ý nghĩa gì nữa? Nhưng, đối với loại người đê tiện đến cực điểm, là cực phẩm của cặn bã như Hạ Lan phu nhân, bà cũng chẳng cần phải kiêng kị gì nữa.
Lời của Nhạc phu nhân như một quả bom, chấn động mạnh đến nỗi khiến Hạ Lan Minh Đức phải lảo đảo.
Ông ta thật sự không thể tin được người vợ kết hôn cùng ông ta, trên giường luôn ngại ngùng đỏ mặt bao nhiêu năm nay, thế mà... thế mà... trong thời đại tư tưởng bảo thủ những năm về trước lại dám làm ra loại chuyện không biết xấu hổ đến vậy.
17 tuổi, còn là vị thành niên, không ngờ lại có thể vì muốn đánh tráo bài thi một lần mà làm ra loại chuyện trơ trẽn tới vậy.
Hạ Lan phu nhân mặt tái xanh, hét lên: "Bà ăn nói linh tinh, bà đang bôi nhọ tôi, Tô Ngưng Mi bà độc ác lắm, không ngờ bà lại giội cái thứ nước bẩn đó lên người tôi. Nếu tôi thật sự làm thế, vậy ngay từ đầu sao bà không nói mà cứ phải giữ đến tận bây giờ? Bà có muốn phỉ báng tôi thì cũng nghĩ kĩ trước rồi hẵng nói."
Lời của bà ta mang đến tia hi vọng cuối cùng cho Hạ Lan Minh Đức, phải, tại sao không nói từ sớm mà cứ phải chờ đến bây giờ mới nói?
Nhạc phu nhân lắc đầu: "Sao cứ phải già mồm thế làm gì, có tác dụng gì không? Bà nói tại sao tôi phải đợi tới giờ mới nói à? Vì trước đây tôi muốn cho bà cơ hội, tôi còn muốn nể mặt bà. Niệm tình bà với tôi cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tôi muốn bà tự mình thay đổi. Nhưng bà thì sao? Khiêu khích tôi hết lần này tới lần khác, điếc không sợ súng, sống đang yên đang lành không muốn, lại cứ muốn tìm đường chết. Nếu bà đã không muốn quay đầu lại, vậy tôi cũng chẳng cần giữ thể diện cho bà nữa."
Khi một người đang bị sự đố kị, ghen ghét, căm hận thao túng thì sẽ không nghe vào bất cứ lời nào nữa. Hạ Lan phu nhân trước giờ đều không cho rằng Nhạc phu nhân đang cho bà ta cơ hội, bà ta chỉ cảm thấy Nhạc phu nhân là một mụ già khốn nạn, lòng dạ nham hiểm, bà nhất định nắm trong tay nhược điểm của bà ta, đợi cho bà ta một đòn trí mạng.
"Giả mù sa mưa, có mà bà đố kị với tôi, bà đố kị vì tôi sống tốt hơn bà, nhất định là như vậy... Ông xã, anh phải tin em, bao nhiêu năm nay, nhân phẩm con người em anh đều biết rõ... sao em có thể làm ra loại chuyện đó được chứ?"
Hạ Lan Minh Đức không nhúc nhích, ông ta chỉ nhìn Hạ Lan phu nhân.
Tuy ông ta không hoàn toàn tin hết những lời Nhạc phu nhân nói nhưng trong lòng ông ta cũng đã bị dao động.
Những lời vừa xong nếu là giả, sao bà ta có thể nói một cách tỉ mỉ như vậy? Con người trước đây của Nhạc phu nhân thế nào Hạ Lan Minh Đức biết rõ, ông ta cũng biết vợ mình đã từng ức hiếp người ta rất nhiều lần, cũng chiếm không ít lợi lộc từ Nhạc gia.
Nhưng từ trước tới giờ Nhạc phu nhân đều chẳng so đo tính toán với bà, lần này lại tức giận như thế, vậy... chỉ có thể là do vợ ông ta đã ép người quá đáng thôi.
Đối với tính khí của Nhạc phu nhân, bà không có lí do gì để nói dối cả, bà cũng không biết nói dối.
Nhưng... đây lại là vợ ông ta. Hạ Lan Minh Đức thật sự không dám tin vợ ông ta đã từng làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế.
Trong khi Hạ Lan Minh Đức đang đấu tranh tư tưởng, ông lại nghe thấy Nhạc phu nhân nói: "Bà thật sự cho rằng tôi không hề biết gì về tất cả những chuyện mà bà từng làm với tôi bao năm qua sao? Năm ấy không vạch trần bà là vì tôi nghĩ nếu bà đã cảm thấy thành tích của một lần kiểm tra còn quan trọng hơn cả trinh tiết của mình, vậy tôi còn có thể nói gì được nữa? Bà bỏ ra một cái giá cao như vậy, tôi cũng cho bà toại nguyện thôi, nhưng bà lại vô liêm sỉ đến mức này, tôi có thể không giữ thể diện cho mình, nhưng Tô gia nhà chúng tôi thì vẫn cần thể diện."