Cô ta giơ cánh tay bọc đầy băng gạc muốn túm lấy Hạ Lan Phương Niên.
Hạ Lan Phương Niên vẫn đứng im, cuối cùng bi cô ta tóm được một ngón tay, trên gương mặt khóc lóc của cô ta hiện lên một nụ cười ngây thơ: “Cuối cùng cũng bắt được anh rồi, anh hai đừng bỏ lại em nữa nhé? Anh không có ở đây, em sợ lắm… Bọn họ nói, bọn họ nói… em không phải là con ruột của ba, bọn họ sao có thể độc ác như thế được? Em chẳng đắc tội gì với bọn họ cả, cũng chưa bao giờ làm tổn thương đến bọn họ, tại sao bọn họ lại đối xử với em như vậy? Em đã làm gì sai sao? Anh hai, anh nói với ba đi, bảo ba đừng nghi ngờ em nữa được không? Sao em có thể không phải là con gái của ba? Anh hai là người thương em nhất, sao anh có thể nhẫn tâm nhìn em bị người khác tổn thương như thế? Anh hai… anh là người thương em nhất mà, đúng không?”
Hạ Lan Phương Niên nhìn Hạ lan Tú Sắc, cái dáng vẻ khóc lóc của nó đau khổ như thế, từng câu từng chữ nó nói chân thành tha thiết như thế, nhưng… mục đích của nó cũng chỉ là muốn anh đi nói với ba rằng nó là con của nhà Hạ Lan.
Đứa em gái đó đã không còn là một đứa trẻ ngây thơ đơn thuần nữa rồi, nó đã bắt đầu biết tính toán để có được tất cả những gì mà nó muốn.
Hạ Lan Phương Niên thản nhiên nhìn Hạ Lan Tú Sắc: “Tú Tú, còn nhớ tối nay khi anh hỏi em có biết mẹ đang định làm gì, em đã nói rằng em không biết, sau đó anh đã nói gì với em không?”
Hạ Lan Tú Sắc nhớ đến những gì anh ta đã nói, cô ta liền trở nên hoảng loạn ngay lập tức: “Anh hai, em…”
“Anh đã nói, đó là lần cuối cùng anh tin em… Nếu như hai người không làm chuyện đó, nếu như hai người không ép… Hai người không dồn ép người ta như thế, bác Nhạc sao có thể vạch trần những chuyện này? Tất cả những gì mẹ và em gặp phải ngày hôm nay đều do hai người tự làm tự chịu.”
Vẻ mặt của Hạ Lan Tú Sắc tràn đầy kinh ngạc, khiếp sợ nhìn anh, nước mắt vẫn đang vương trên má, đôi mắt mịt mờ đầy nước mắt, trong suốt, sạch sẽ, thật giống dáng vẻ của một cô bé ngây thơ.
Hạ Lan Tú Sắc không ngờ rằng Hạ Lan Phương Niên sẽ nói những lời như thế với cô ta, đây là người anh trai thương yêu cô ta nhất, thế nhưng… lại… lại…
Cô ta lẩm bẩm nói: “Anh hai… anh… sao anh lại có thể nói như thế với em? Em… mẹ bảo là muốn xin lỗi bác Nhạc mà, muốn để bác ấy được hạnh phúc nên mới tìm người đàn ông đó về. Em thực sự tưởng rằng như thế sẽ khiến bác Nhạc vui mừng… Em nghĩ là bác ấy sẽ vui vẻ, thực sự em cũng chỉ muốn tốt cho bác ấy mà thôi…”
Hạ Lan Phương Niên ngắt lời cô ta: “Em cho rằng? Em cho rằng cái gì? Là em không biết chuyện của nhà họ Nhạc, hay là em không biết bác Nhạc ghét người đàn ông đó đến mức nào?
Vì tốt cho bác ấy ư? Em và mẹ đang mọng đợi được nhìn thấy bác ấy xấu mặt mới đúng… Tú Tú, em đã hoàn toàn khiến anh thất vọng rồi.”
Lần này, Hạ Lan Tú Sắc đã hoàn toàn thất bại khi giả vờ vô tội trước mặt Hạ Lan Phương Niên.
Chuyện của Nhạc Bằng Trình, nhà Hạ Lan biết rõ nhất, bởi vì mấy chục năm nay Hạ Lan phu nhân suốt ngày khoe khoang chuyện đó. Làm sao mà Hạ Lan Tú Sắc lại có thể không biết, không hiểu được Nhạc phu nhân cực kì ghét Nhạc Bằng Trình? Nhưng con bé đã làm rồi, mà làm xong rồi vẫn còn giả vờ vô tội trước mặt anh.
Nếu như anh là người ngoài chắc chắn đã bị nó lừa. Nhưng anh không phải, nghe những gì Hạ Lan Tú Sắc nói, trong lòng anh ta càng lúc càng lạnh lẽo, càng lúc càng kinh sợ.
Hạ Lan Tú Sắc tóm chặt lấy tay của Hạ Lan Phương Niên: “Anh hai, em không có mà. Em xin anh tin em, em là em gái của anh mà, tại sao anh lại không thể tin em được một lần cơ chứ? Em không lừa anh mà, em thật sự là không có mà… Là mẹ bào em không được nói… Em cũng không có cách nào khác, anh hai… Tính tình của mẹ anh cũng biết mà…”