Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Chương 821: Không còn tên cặn bã kia trên thế gian này nữa rồi



Chương 821Không còn tên cặn bã kia trên thế gian này nữa rồi

B

ảy giờ sáng.

Yến Thanh Ti còn chưa tỉnh, Nhạc Thính Phong đã rời giường.

Anh xuống nhà thấy Nhạc phu nhân: "Mới sáng sớm ngày ra, con đi đâu đấy?"

Nhạc Thính Phong đáp: "Con đi làm mấy việc, tiện thể tới đồn cảnh sát một chuyến."

"Con đi xử lí... chuyện của Nhạc Bằng Trình hả?"

"Vâng, con đi giải quyết cho xong chuyện của ông ta, tránh đêm dài lắm mộng. Thanh Ti còn chưa dậy, khi nào cô ấy dậy, mẹ nói với cô ấy một tiếng hộ con."

Nhạc phu nhân xua tay: "Vậy được, con đi đi."

Nhạc Thính Phong không nhúc nhích, anh hỏi: "Mẹ, sao mẹ không hỏi con xem con có muốn ăn sáng không vậy?"

Nhạc phu nhân bĩu môi: "Chẳng phải con đang vội à? Ăn sáng tốn thời gian lắm!"

Khóe miệng Nhạc Thính Phong giật giật: "Mẹ, có phải mẹ nhặt con về từ bãi rác đúng không?"

Nhạc phu nhân tỏ ra tiếc hận: "Mẹ cũng muốn lắm chứ, như thế trên người con đỡ phải chảy dòng máu của Nhạc Bằng Trình."

Nhạc Thính Phong...

Trước lúc anh đi, cuối cùng cũng được thái hậu nương nương bố thí cho một cốc sữa đậu nành, uống cạn một hơi mới oán giận chạy ra ngoài.

Nhạc Thính Phong tới công ty trước, đúng 9 giờ, anh lấy được giấy chứng tử được fax từ bên kia bờ đại dương tới, còn có thêm một vài tư liệu bằng chứng nữa.

Nhạc Thính Phong đưa tư liệu cho đội luật sư cố vấn xem một lượt, sau khi họ xem xong đều cảm thấy những tư liệu này rất chi tiết, đủ để chứng minh một người đã chết. Nhưng còn một điểm, Nhạc Bằng Trình vẫn giữ hộ chiếu và chứng minh thư, cái này phải giải quyết thế nào?

Nhạc Thính Phong sờ cằm, chuyện này…

“Tôi có cách, mọi người theo tôi tới đồn cảnh sát đi."

Anh lại hỏi: "Giang Lai, bên đó thế nào rồi?"

Giang Lai gật đầu: "Sếp yên tâm, xong cả rồi, cũng xếp thời gian đến đó gần sát với chúng ta."

Nhạc Thính Phong nhìn đồng hồ, anh đem theo cả đội quân của mình, hùng dũng xuất phát.

Tới đồn cảnh sát, vừa hay lại gặp Đinh Phù đang bị cảnh sát giải đến.

Thấy Đinh Phù, Nhạc Thính Phong hơi sững sờ, sao giờ người đàn bà này lại... thảm hại và xấu xí tới vậy?

Gương mặt vốn được chăm sóc kĩ lưỡng giờ vàng vọt như nghệ, nếp nhăn còn nhiều hơn so với lần gặp trước, tóc tai khô cằn không còn độ bóng, gầy thảm thương. Bà ta mặc chiếc váy đen liền thân đã bạc màu, trông trống rỗng. Lúc đi, hai chân còn run rẩy.

Cảnh sát đưa Nhạc Bằng Trình tới: "Tình huống của ông khá đặc biệt, ông nói ông là thật, anh Nhạc đây lại nói ông là giả. Nếu ông nói đây là người phụ nữ đã sống chung với ông ba mươi năm, vậy nhất định có thể phân biệt được thật giả, hôm nay chúng tôi sẽ để các người đối chất với nhau."

Nhạc Bằng Trình tràn đầy tự tin: "Hừ, tôi nhất định sẽ chứng minh được tôi là Nhạc Bằng Trình thật, tôi còn chưa chết, tất cả những chuyện này đều là âm mưu, quỷ kế của hai mẹ con bọn họ. Tôi nhất định phải khiến họ ác giả ác báo."

Nhạc Thính Phong cười lạnh, anh đưa tay lên, một vị luật sư đi cùng anh liền đưa ra giấy chứng tử của Nhạc Bằng Trình cùng với một số tư liệu nữa.

"Bên phía chúng tôi có chứng cứ đầy đủ chứng minh được rằng Nhạc Bằng Trình tiên sinh đã mất vào mùa xuân năm trước, tôi nghĩ những thứ này bất kể là trong nước hay ở nước ngoài đều có thể là chứ cứ đầy đủ nhất, có thể chứng minh được một người có phải đã chết thật rồi hay không."

Cảnh sát lật ra xem, tư liệu được phân làm hai phần, một phần là tiếng Anh, bao gồm cả giấy chứng từ từ bệnh viện, còn có thêm một số bằng chứng đầy đủ khác, trên đó thậm chí còn có một tấm ảnh Nhạc Bằng Trình đang nằm trên giường bệnh, thở bình oxi.

Mắt Nhạc Thính Phong lóe lên một tia tà ác, anh nói: "Vị tiên sinh này, chứng cứ đều ở đây hết, kể cả ông có lợi dụng việc ông lớn lên giống cha tôi vô dụng thôi. Ba tôi... đã chết rồi! Trên thế gian này không còn người nào tên Nhạc Bằng Trình nữa!"