Cảnh sát thấy tình hình như vậy, liền mất hảo cảm với Nhạc Bằng Trình: "Im miệng, chỗ này cấm ồn ào, cũng không có phần cho ông mắng chửi người khác. Nếu ông còn tiếp tục không nghe lời, tới lúc khởi kiện ông sẽ phải gánh thêm tội danh đe dọa đấy."
Viên cảnh sát mặc kệ Nhạc Bằng Trình, anh ta quát Đinh Phù: "Bà cũng đừng khóc nữa. Bà nói cho chúng tôi trước xem rốt cuộc là chuyện gì, cứ khóc như vậy cũng vô ích. Bà không nói sự tình, chúng tôi không ai có thể giúp bà được cả."
Đinh Phù nghẹn ngào nói: "Tôi... Tôi chịu đựng đủ rồi, thật sự chịu đựng đủ rồi! Ngày nào tôi cũng như sống trong địa ngục, muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong... Đồng chí cảnh sát, tôi cầu xin các người hãy giúp tôi…"
Cảnh sát lập tức lấy giấy bút ra ghi lại: "Chuyện cụ thể thế nào, bà nói rõ ra xem?"
Đinh Phù lau nước mắt rồi nói: "Tôi muốn báo án. Chuyện này bắt đầu từ hơn một tháng trước… Tên này căn bản không phải là Nhạc Bằng Trình. Tôi và Nhạc Bằng Trình chung sống tình cảm với nhau ba mươi năm, sau khi ông ấy chết, tôi không thể chấp nhận nổi, tôi thường thức trắng ngày này qua ngày khác, tinh thần bị tổn hại nghiêm trọng..."
Nhạc Bằng Trình vừa nghe thấy Đinh Phù bảo ông ta đã chết, lập tức giận sôi lên, ông ta chửi: "Đồ đê tiện, mày nói ai chết hả?"
Cảnh sát đập bàn một cái: "Câm miệng, ông thử nói thêm câu nữa xem?"
Nhạc Bằng Trình cuống tới nỗi đổ đầy mồ hôi: "Tôi... Con khốn này nó thông đồng với Nhạc Thính Phong, giờ chúng nó một giuộc với nhau đấy..."
"Chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi có khả năng phân biệt đúng sai, không cần ông phải nhiều lời." Cảnh sát nói: "Bà nói tiếp đi."
Đinh Phù nức nở nói: "Tôi không thể đối diện được với chuyện này… Mãi cho đến mấy tháng trước, có một người đàn ông xuất hiện trước mặt tôi, ông ta nói ông ta là Nhạc Bằng Trình, ông ta nói ông ta chưa chết. Khi ấy tinh thần của tôi đã bên bờ suy sụp, tôi thấy ông ta giống Nhạc Bằng Trình như vậy lập tức tin ngay. Lúc ấy tôi như phát điên, tôi muốn tìm lấy một chỗ dựa tinh thần, và rồi ông ta xuất hiện, tôi liền tránh né sự thật, coi ông ta là Bằng Trình, tiếp tục sống êm đềm bên ông ta. Tôi tự nói với chính mình rằng Bằng Trình vẫn còn sống, khi đó ông ta quả thật đối xử với tôi rất tốt, muốn gì được nấy, giống như Bằng Trình đã từng đối xử với tôi vậy."
Đinh Phù nói một hồi rồi như nhớ lại những năm tháng sống lãng mạn hạnh phúc bên Nhạc Bằng Trình trong quá khứ, bà ta bưng mặt khóc. Giờ mặt Nhạc Bằng Trình xanh mét, mấy lần ông ta định ngắt lời Đinh Phù, nhưng còn chưa kịp mở miệng, cảnh sát đã lạnh lùng nhìn ông ta, nên ông ta đành phải ngậm miệng,
Đinh Phù khóc một hồi, lại nói tiếp: "Sau đó, đột nhiên ông ta nói với tôi, ông ta muốn đưa tôi về nước. Tôi cũng chẳng nghĩ gì nhiều liền đồng ý, vì đối với tôi mà nói, chỉ cần có ông ta, đi đâu cũng như nhau, đi đâu cũng được hết… Sau đó, khi về tới Hải Thành, ông ta đưa tôi đi tìm Nhạc phu nhân để gây sự, lúc ấy tôi cảm thấy có gì không đúng lắm. Bằng Trình với tôi chung sống hạnh phúc ở nước ngoài ba mươi năm, yên ổn và đơn giản, tại sao tự nhiên lại bảo trở về, còn nói phải ly hôn với Nhạc phu nhân, muốn tôi trở thành phu nhân thật sự của Nhạc gia nữa? Lúc ấy đầu óc tôi vẫn chưa được tỉnh táo lắm, tôi vẫn đang trong tình trạng nửa điên nửa dại, tôi chỉ nghĩ ông ta thật sự yêu tôi. Tôi tự nói với chính mình, tôi phải tin vào người đàn ông này, cho tới khi... tới khi..."
Đinh Phù đang nói, cơ thể bỗng run lên, như thể nghĩ tới chuyện gì đó còn đáng sợ hơn.
Nhạc Bằng Trình tức đến đau cả gan, không ngờ Nhạc Thính Phong lại lôi hết cả gốc gác của ông ta ra, ông ta chửi: "Nhạc Thính Phong, mày thật sự muốn hại chết ba mày sao?"
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nói: "Ba tôi đã mất rồi, ông cũng chẳng có tư cách gì mà muốn tôi hại ông."