uý Miên Miên nhón một miếng khoai tây chiên lên nhét vào miệng nhai rắc rắc rắc nói: "Bây giờ tôi không có hứng, chờ có hứng thì kiểm hàng sau, anh cứ tắm rửa kì cọ sạch sẽ nằm chờ tôi tới là được."
Diệp Thiều Quang cắn răng, hai ngày, anh đem Quý Miên Miên về đây đã hai ngày rồi. Ban đầu vốn là muốn nói rõ ràng, anh không muốn bị Quý Miên Miên tiếp tục đùa bỡn nữa, anh nhất định phải nói ra, nói cho rõ ràng, tốt nhất là đem người làm luôn, đem gạo nấu thành cơm đã rồi nói sau.
Nhưng mà, sau khi đem người về, Diệp Thiều Quang mới phát hiện đây không phải là chuyện muốn làm thì làm. Quý Miên Miên đã không muốn thì không ai làm gì được cả, với sức mạnh và thân thủ của cô thì đố ai có thể tùy tùy tiện hành động được đấy.
Mấu chốt ở chỗ cô ấy còn nói: Nếu anh dám cưỡng bức tôi thì cả đời này đừng mong có hy vọng.
Một câu nói khiến Diệp Thiều Quang nhịn, nhịn, nhịn...
Biểu hiện Quý Miên Miên đã cho thấy rõ ràng là cô đã được Yến Thanh Ti giáo dục qua, đối với chuyện giữa nam và nữ xem chừng đã hiểu thêm một ít. Diệp Thiều Quang tự thuyết phục chính mình, đây cũng tính là chuyện tốt, ít nhất cô ấy còn biết giữa nam và nữ phải có phòng bị.
Nhưng mà... cơ hội hiếm có như này, chẳng lẽ phải bỏ qua sao?
Có điều, Quý Miên Miên là cái đồ ngu xuẩn không tim không phổi. Ở đây hai ngày, mỗi ngày chỉ có ăn rồi ngủ, tỉnh ngủ thì xem tivi, xem phim, xem đủ các loại game show, sắp đem nhà anh biến thành ổ chó rồi.
Mấu chốt là bây giờ Quý Miên Miên sai bảo anh trôi chảy cực kì, bưng trà rót nước, mua đồ ăn vặt, hoàn toàn coi anh như cu li vậy.
Diệp Thiều Quang thấy Quý Miên Miên không có ý muốn kiểm hàng, tức giận, kéo cô lên ném ra cửa: "Đi ra ngoài, nếu em không muốn làm gì vậy thì chờ em có cái tâm tình chết tiệt kia rồi chúng ta gặp lại."
Quý Miên Miên vừa nghe, lập tức bổ nhào lên, ôm lấy Diệp Thiều Quang: "Không muốn, tôi không muốn đi... không đi... Là anh mang tôi tới, nếu đã mang tới rồi thì đừng nghĩ có thể tùy tiện đem tôi đuổi khỏi cửa dễ dàng như vậy."
Diệp Thiều Quang cắn răng: "Nếu em không kiểm hàng, vậy em còn ở đây làm cái gì? Để cho tôi nhìn em chảy nước miếng sao?"
Quý Miên Miên ngẩng đầu lên, khóe miệng vẫn còn vương lại mảnh vụn của miếng khoai tây chiên, trên mặt không trang điểm, tối qua còn thức khuya xem phim khiến vành mắt trở nên đen sì, trên người thì lại đang mặc áo phông của Diệp Thiều Quang, tóc tai toán loạn, cả người đều lôi thôi. Xem ra cô không có bản năng đứng trước đàn ông là phải xinh đẹp như những người phụ nữ khác, nhưng quan trọng là người đàn ông này lại thích cô như vậy, thích cô nha.
Quý Miên Miên ngước hai tròng mắt đen bóng lên, cô nói: "Chính bởi vì bây giờ tôi không có hứng nên mới càng phải để tôi ở nơi này nha. Ở đây, bất kể lúc nào tôi cũng có thể nhìn thấy anh, nói không chừng tâm tình tôi tốt một chút là có thể kiểm hàng đấy! Nếu tôi đi rồi, sẽ không nhìn thấy anh, cũng không có cách nào gặp anh, không thấy anh tự nhiên sẽ không... Anh phải tự cho mình một cơ hội chứ, chuyện đơn giản như này cũng không nghĩ ra sao?"
Diệp Thiều Quang hộc máu, rốt cuộc ai mới là người không nghĩ ra?
"Quý Miên Miên, tôi thấy chẳng qua em ở đây quá sung sướng nên mới không muốn đi thôi."
Quý Miên Miên nháy mắt mấy cái, biểu tình trên mặt cô nói cho Diệp Thiều Quang biết, anh... đoán đúng rồi, đoán đúng lí do đứa ngốc này tại sao lại không muốn đi rồi.
Diệp Thiều Quang oán hận nhìn cô: "Xem ra đúng là là em được phục vụ sung sướng quá rồi nên không muốn rời đi chứ gì?”
Ánh mắt Quý Miên Miên lóe lên sự áy náy, cô mềm giọng nói: "Cái đó... cái đó... thật ra thì tôi... cũng không phải như vậy..."
Quý Miên Miên ở đây hai ngày, cô nếm được mùi vị của chung cư cao cấp, điều hòa bật cả ngày cực kì thoải mái, lại còn có người phục vụ, ăn uống cũng không cần tiêu tiền, quan trọng nhất là... giường thật là lớn, ngủ rất thoải mái nha! Không muốn đi, không muốn đi... thật sự không muốn đi đâu hết!