Du Hí liên tục gật đầu: "Cháu không nói dối, tuyệt đối không nói dối... Chú Hai, cháu nhất định thành thật trả lời mọi vấn đề, chỉ cần cháu biết nhất định sẽ nói hết."
Du Hí ở trước mặt Du Dực ngoan cực kì, ngoan đúng nghĩa cháu trai, nửa chữ "không" cũng không dám nói.
Anh ta sợ chú Hai muốn chết, nếu có thể không gặp thì kiên quyết không gặp. Ác mộng lớn nhất của đời người cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi!
Du Hí nhớ tới lần bị nhúng đầu vào bồn cầu, cảm giác kia... mẹ nó, có thêm một cái mạng nữa cũng không chịu được đâu.
Chỉ hy vọng lần này chú hai không biến thái như vậy, ít nhất lần này cũng cho anh uống nước sạch.
Một lát sau Du Dực vẫn không lên tiếng. Du Hí run lẩy bẩy, chú hai ơi, chú hai à, chú muốn hỏi nhanh lên đi, chết sớm siêu sinh sớm, đừng hành hạ người khác như vậy.
"Chú... chú hai... chú... có gì muốn hỏi thì chú cứ hỏi đi!"
Du Dực đứng lên, cởi quần áo bệnh nhân của Du Hí ra.
Du Hí run rẩy, đệch mợ, chú hai muốn làm gì, lại có thủ đoạn mới sao?
Cởi quần áo của Du Hí ra rồi, Du Dực liền nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ kia, quả thật giống như lời Yến Thanh Ti nói, dây chuyền có mặt hình lá ngân hạnh. Ông kéo giật sợi dây xuống.
Du Dực hỏi: "Cháu bắt đầu đeo sợi dây này từ mấy tuổi?"
"Cháu, cháu, cháu... cháu không nhớ. Lúc cháu bắt đầu biết nhớ thì đã… đeo nó rồi. Chú Hai, chú... chú muốn, cái này... đưa... đưa chú..."
Trước mặt Du Dực, Du Hí chỉ hận không được gọi ông nội, đừng nói dây chuyền, chỉ cần Du Dực tha mạng cho anh ta thì muốn cái gì anh ta cũng đều hiến dâng hết.
Hiện tại Du Hí cũng quên luôn lời mẹ anh ta nói, sợi dây chuyền rất quan trọng, nhất định phải đeo trên người, càng không được đánh mất, phải bảo vệ nó thật tốt.
Ngón tay Du Dực vuốt ve sợi mặt dây chuyền: "Không nhớ? Cháu chắc chứ?"
Giọng nói của Du Dực ngày càng lạnh, Du Hí ngồi trên giường mà run cầm cập: "Cháu, cháu, cháu... để cháu nghĩ một chút... Hình như là... năm... năm tuổi, đúng... chính là lúc năm tuổi..."
"Năm tuổi... lúc đó chú không ở nhà." Công việc hồi trước của Du Dực có chút đặc thù, rất nhiều năm đều không ở nhà.
Du Hí gật đầu liên tục: "Dạ, đúng vậy... chú, không có... ở nhà!"
Du Hí thật nhớ cuộc sống khi chú hai không ở nhà, trong nhà anh ta là bá vương, là cháu đích tôn của cả nhà, đi đến đâu cũng được mọi người bợ đỡ.
Du Dực lại nói: "Dây chuyền này là ai đưa, mẹ cháu?"
Du Hí lắc đầu:"Cháu... không biết, cháu đeo nó lâu rồi, cũng không biết là ai cho. Ba mẹ cũng dặn cháu là nhất định phải đeo sợi dây này trên người."
"Như vậy những năm qua, không nhiều người trông thấy sợi dây chuyền này, đúng chứ?"
"Dạ, rất ít, bởi vì... cháu... cháu thấy nó xấu quá..."
"Có những sự việc đặc biệt có liên quan tới sợi dây này trong suốt những năm qua, hoặc có việc gì khiến cháu nhớ kĩ không?"
Du Hí lắc đầu: "Không ạ, hình như không có..."
Du Dực lạnh lùng: "Hình như?"
Du Hí giật mình cái thót, vội vàng nói: "Cháu nghĩ đã, cháu sẽ suy nghĩ thật kỹ mà chú hai, cháu nhất định có thể nhớ được..."
Mẹ nó, dù cho không nhớ cũng phải nhớ.
Nhưng mà, thực sự không nhớ được nha, sợi dây này đối với Du Hí cũng chẳng có gì đặc biệt.
Du Dực ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm, Du Hí khẽ run một cái, một lát sau vẫn không nhớ được cái gì.
Du Dực hời hợt nói: "Nếu như cháu không thể nhớ ra được, vậy thì không còn cách nào khác, để chú giúp cháu nhớ."